Mặc dù thần tướng đã bị giết chết, nhưng Lâm Chính biết rằng mọi thứ sẽ như Quy Nhất nói: Đây mới chỉ là bắt đầu.
Long Thiên Tử chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định!
Có lẽ lần sau, sẽ do anh ta đích thân ra tay.
Không ai biết đến lúc đó sẽ chém giết thành bộ dạng như thế nào.
Lâm Chính chưa bao giờ tiếp xúc với Long Thiên Tử nên cũng không biết gì về thực lực của anh ta.
Sau khi thảo luận một số vấn đề phòng thủ trong Học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính trở về nhà với tâm trạng nặng nề.
"Người bận rộn, hiếm khi thấy anh về nhà một lần, sao vậy? Bên phía Tiểu Thiên lại bận làm gì à?”
Tô Nhu đang ngồi trong phòng khách mở đèn bàn đọc tài liệu, nhìn thấy Lâm Chính trở về với vẻ mặt mệt mỏi, cô cười hỏi.
"Tiểu Thiên?"
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được đã lâu không gặp Lạc Thiên, anh cười khổ nói: "Tiểu Thiên thì có thể bận gì chứ? Chẳng qua là... công việc bên thương hội thôi”.
"Thương hội ư? Em nhớ lần trước sau khi hội nghị Long Thủ diễn ra, thương hội rất ít liên lạc với em. Lâm Chính, chẳng lẽ hội nghị Long Thủ có ảnh hưởng đến chúng ta sao?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đừng lo, không sao đâu”.
"Vậy sao anh có vẻ buồn bực thế? Anh đang có tâm sự gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết”, Tô Nhu buông tài liệu trong tay xuống, nghiêm túc nói.
Lâm Chính suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Tiểu Nhu, em có từng nghĩ sẽ du lịch mấy ngày không?"
"Du lịch?"
Tô Nhu sửng sốt: "Đang yên đang lành đi du lịch gì chứ?"
"Ồ, anh thấy mỗi ngày em đều rất mệt mỏi, vì vậy muốn em đi du lịch một chuyến, vừa hay gọi bố mẹ cùng đi thư giãn”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khó hiểu nhìn anh: "Nghe giọng điệu này của anh, cứ như anh không đi vậy?"
"Anh à? Anh còn có việc phải làm, tạm thời không thể rời đi, em dẫn bố mẹ đi chơi trước đi, mọi chi phí đều do anh chi trả”.
"Ồ?"
Ánh mắt Tô Nhu càng thêm nghi hoặc: "Lâm Chính, có phải anh giấu em gì không?"
"Sao có thể chứ?"
Lâm Chính vội vàng nói, lúc này mới sực tỉnh, thầm nghĩ mình hồ đồ rồi.
Tô Nhu là một người phụ nữ thông minh đến mức nào, nếu vô duyên vô cớ bảo cô đi du lịch, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ.
Mất trí thật rồi.
"Lâm Chính, không phải em không muốn đi, mà thật sự là gần đây công ty gặp khó khăn, khoảng thời gian này lợi nhuận của Dương Hoa vẫn không tốt lắm, đã dừng rất nhiều dự án của công ty em, bây giờ em sẽ không đi đâu cả!", Tô Nhu thở dài.
"Thật sao?"
Lâm Chính sững sờ, lúc này mới phản ứng lại.
Thời gian gần đây, không đối phó với Tử Vực thì đối phó với Thánh Sơn, đã tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính, cộng thêm bên phía Từ Chính đầu tư rất nhiều vào việc nghiên cứu phát triển một số dự án, dẫn đến việc tài chính của Dương Hoa gặp không ít vấn đề.
Mã Hải cũng đã nhiều lần báo cáo chuyện này với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính hoặc là bận luyện đan, hoặc là rời khỏi Giang Thành đi giải quyết việc khác, cho nên không có thời gian để ý tới.
Chắc hẳn Mã Hải đã luôn cực khổ kiên trì, chống đỡ cho Dương Hoa khổng lồ, không để nó sụp đổ.
Lâm Chính căng thẳng, gật đầu nói: "Anh biết rồi Tiểu Nhu, nếu đã như vậy, anh đi nghỉ ngơi trước đây”.
“Ồ, ừ…” Tô Nhu còn đang mơ hồ, Lâm Chính đã vào phòng.
"Rốt cuộc anh ấy sao vậy nhỉ?"
Tô Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngờ vực.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính vội vã đến công ty Dương Hoa.
"Chủ tịch Lâm?"
Thấy Lâm Chính vội vàng đi tới, Mã Hải hơi kinh ngạc.
Gần đây, liên tục tăng ca, thức cả đêm để giải quyết công việc của công ty, vì vậy quầng thâm mắt của Mã Hải xuất hiện, trông ông ta vô cùng hốc hác tiều tụy.
Đêm qua ông ta cũng ở lại công ty cả đêm.
Nhưng hết cách rồi, còn rất nhiều công việc chờ xử lý, căn bản không có thời gian về nghỉ ngơi.
"Báo cáo cho tôi tình hình tài chính và dự án gần đây của công ty”.
Lâm Chính ngồi trên ghế chủ tịch, nói thẳng.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy ra ngoài.
Một lúc sau, hàng trăm tài liệu được Mã Hải và thư ký khiêng ra bàn.
Nhìn chồng tài liệu trước mặt, Lâm Chính rơi vào trầm tư.