Như Mã Hải đã nói, Lâm Chính quả thực không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Học viện Huyền Y Phái được nuôi dưỡng bởi Dương Hoa.
Tuy nhiên, học viện này căn bản không kiếm ra tiền.
Chưa nói đến việc học phí hàng năm thấp hơn gần một nửa so với các trường đại học khác, chỉ riêng chi phí khám chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân hàng năm của học viện cũng là một con số khổng lồ.
Những người đến học viện là người nghèo, không chỉ ở Giang Thành, mà còn tới từ khắp nơi.
Chi phí điều trị mà bệnh nhân có thể bỏ ra cực ít, hơn nữa học viện là cơ sở y tế tư nhân, tạm thời không có điểm bảo hiểm y tế, toàn bộ chi phí y tế đều do Dương Hoa tự mình gánh chịu, cho nên chi phí của học viện hàng năm là rất lớn.
May nhờ Dương Hoa có trong tay mấy phương thuốc chủ bài, có thể kiếm được không ít tiền, nếu không thì công ty đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng dù vậy, tình hình tài chính của Dương Hoa vẫn cung không đủ cầu, khó mà chống đỡ.
Mã Hải biết rằng không thể chỉ phát triển trong lĩnh vực y tế, nếu không càng phát triển sẽ càng phải chịu nhiều tổn thất, bởi vì Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần.
Ông ta chỉ có thể chấp nhận rủi ro tham gia vào các ngành công nghiệp khác.
Có thể ông ta sẽ thất bại, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.
Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, lại thấy cả cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Giang Thành bây giờ không yên ổn, Dương Hoa cũng xảy ra nhiều vấn đề.
Đúng là loạn trong giặc ngoài.
Nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề bên phía Thánh Sơn.
Dương Hoa chỉ có thể giao cho Mã Hải, bản thân Lâm Chính cũng không thể phân thân.
Bây giờ bảy thần tướng đều đã bị giết chết ở Giang Thành, Thánh Sơn nhất định sẽ ra tay, dù sao cũng đã xé nát da mặt, không thể kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính nghĩ ngợi, lập tức trở về học viện, vừa luyện chế đan dược, vừa chuẩn bị chủ động tiến công Thánh Sơn.
Anh không muốn lại bị động chịu ăn đòn.
Phòng thủ mù quáng không phải là thượng sách.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, Từ Thiên vội vàng bước vào phòng luyện đan với một bức thư.
"Chủ tịch Lâm, mời xem cái này!" hai tay Từ Thiên hai tay cầm bức thư, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Lâm Chính còn đang luyện đan bỗng sững sờ, lập tức cầm bức thư mở ra đọc.
Một lúc sau, khuôn mặt Lâm Chính đầy vẻ không thể tin được.
"Đây là... thư của Thái Bình An, con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân ư?", Lâm Chính thất thanh nói.
"Đúng vậy”.
"Trong thư ghi lại rất nhiều thông tin tài liệu về Thánh Sơn. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Thái Bình An lén lẻn vào Thánh Sơn?", Lâm Chính mở to mắt hỏi.
Từ Thiên gật đầu: "Rất có khả năng này”.
"Chẳng lẽ tên này muốn cứu mẹ? Với thực lực của anh ta thì không thể nào cứu được Trấn Nguyệt Tiên Nhân! Chắc chắn là tự tìm đường chết”, Lâm Chính nói.
"Cứu thì khó cứu thật, nhưng chủ tịch Lâm, nếu Thái Bình An thực sự lẻn vào Thánh Sơn, chúng ta có thể lợi dụng anh ta làm nội ứng, thăm dò thông tin về Thánh Sơn. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta", Từ Thiên mỉm cười nói.
"Có thể nói là vậy, nhưng tình cảnh của Thái Bình An cực kỳ nguy hiểm, một khi bị phát hiện, kết cục của anh ta sẽ rất thê thảm... có biết Trấn Nguyệt Tiên Nhân bây giờ thế nào không?", Lâm Chính suy nghĩ hỏi.
Từ Thiên sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe nói bà ấy bị Long Thiên Tử ở một nơi gọi là khổ ngục”.
"Khổ ngục ư? Đó là nơi nào?"
"Tôi không biết, chỉ nghe nói rằng đó là một nơi mà sống không bằng chết... người bước vào đó sẽ bị tra tấn về thể chất lẫn tinh thần...”, Từ Thiên mím môi dưới thì thầm.
Lâm Chính cau mày không nói gì.
"Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì?", Từ Thiên vội vàng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, tiếp tục đọc thư, đột nhiên anh hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào dòng cuối cùng, một lúc sau mới tập trung nói: "Dặn dò với mọi người, toàn thể phòng bị, lại có cao thủ Thánh Sơn tới rồi!"