"Không thể nào...cái này....Điều này là không thể..."
Đôi mắt người phụ nữ áo đỏ giật giật, cô ta không thể tin được những gì vừa xảy ra.
Sức mạnh của Lâm Chính đến mức nào cô ta biết rõ vì đã đối đầu với anh trước đó.
Tốc độ này, Lâm Chính căn bản không thể có!
"Thực lực của người này nhất định đã tăng lên! Nhất định đã tăng lên! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngay lập tức nhận ra điều đó.
Mắt cô ta dán chặt vào vết kiếm đáng sợ trên ngực Lâm Chính, ánh mắt lạnh như băng.
"Anh đã sử dụng cách gì?"
"Muốn biết?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi, sau đó chậm rãi giơ tay kia lên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn về phía đó và ngay lập tức hóa đá.
Trong tay Lâm Chính cầm hộp kim cương, hộp đã bị mở ra.
"Anh....Chẳng lẽ anh đã đạt được truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh sao? ?", người phụ nữ mặc áo đỏ lạc giọng.
"Đúng! Truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh thật sự phi thường, tuy rằng rất nhiều chiêu thức của ông ta đều là những chiêu thức cấm. Nhưng đến nước này, dùng những cấm chiêu này đối phó với cô mới là thích hợp nhất!", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Không thể nào!"
Người phụ nữ áo đỏ gầm lên:"Truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh thần bí như thế nào, làm sao có thể dễ dàng học được như vậy? Cho dù anh tài giỏi thiên hạ vô song, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy học được những chiêu thức này! Đừng có lừa tôi! Chắc chắn anh đã sử dụng thủ đoạn khác!"
Lâm Chính lắc đầu, không tiếp tục giải thích.
Tại thời điểm này, không giải thích chính là câu trả lời tốt nhất.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ có chút mất kiểm soát.
Trong nhận thức của cô ta, khoảng thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, e rằng ngay cả thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn cũng không làm được.
Nếu Lâm Chính thật sự nắm giữ truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, chẳng phải có nghĩa là thiên phú của anh còn mạnh hơn tthiên kiêu hạng nhất sao.
"Không thể nào! Hoàn toàn không thể! Thiên kiêu hạng nhất thiên phú vô song, trên đời này không ai hơn được! Điều này là hoàn toàn không thể!"
Đôi môi của người phụ nữ mặc đồ đỏ đang run rẩy.
Cô ta không quan tâm Lâm Chính nhận được truyền thừa của ai, cái cô ta quan tâm chính là thiên phú, có người thật sự vượt qua thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính không nói nữa mà bước ra ngoài.
Người phụ nữ áo đỏ vẻ mặt hung tợn: "Vậy nên! Hôm nay anh phải chết!"
"Vậy thử đi, xem ai mới là người chết", Lâm Chính bình thản đáp.
"Giết!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên và lao tới cùng đám thuộc hạ
Vù vù....
Những người mặc đồ đen biến thành tàn ảnh và tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính một tay nắm chặt kiếm, khoanh trước ngực, thân thể chưa cử động, thanh kiếm cũng chưa cử động nhưng một lượng lớn kiếm khí đã tỏa ra xung quanh anh, giống như bão táp hướng về phía những bóng đen đang chém tới.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Rất nhiều bóng đen vừa từ trên cao đáp xuống đã bị lưỡi kiếm chém thành mảnh vụn, chết thảm.
Ánh mắt người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng, kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng, nhắm thẳng vào yết hầu của Lâm Chính.
"Sấm sét!"
Lâm Chính giơ bàn tay còn lại của mình lên không trung.
Đoàng!
Sấm sét nổ tung, bắn tung tóe tứ phía rồi biến thành một tấm lưới sấm sét khổng lồ, buộc người phụ nữ áo đỏ phải lùi lại.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ không chịu lùi bước, cô ta nhanh chóng niệm kiếm quyết, bộc phát sức mạnh giống như một làn sóng xung kích, xuyên qua lưới sấm sét, sau đó bảo kiếm Thu Thủy trong tay cô ta nhanh chóng chém về phía Lâm Chính.
Một hơi thở, một ngàn thanh kiếm.
Vô số bóng kiếm lao về phía anh, cắn xé Lâm Chính như một con thú.
Nhưng Lâm Chính đã kịp thời giơ kiếm lên đỡ đòn.
Tang! Tang! Tang! Tang...
Tiếng kiếm va chạm chói tai vang vọng khắp cung điện...