Ra khỏi phòng thuốc, Lâm Chính chạy thẳng tới phòng nghiên cứu.
Lúc này đám người Từ Chính vẫn đang nghiên cứu vũ khí hai ngày trước được mang tới. Họ đang chuẩn bị chế tạo một lượng lớn binh khi để đối phó với các võ giả. Đương nhiên, hạng mục này do phía quan chức của Long Quốc đầu tư.
Rầm! Lâm Chính đẩy mạnh cửa. Người bên trong sợ hết hồn.
“Thần y Lâm?”
Nhìn thấy vẻ hổn hển, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Chính, Từ Chính vội vàng chạy tới: “Cơn gió nào mang anh tới đây vậy?”
“Từ Chính, giúp tôi làm chút việc, vội lắm”, Lâm Chính trầm giọng, lấy ra thứ trước đó vẽ lại trong huyệt mộ của Phạm Thiên Đại Thánh và trải ra đất.
“Thần y Lâm, đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hoang mang.
“Một đại trận”.
“Đại trận sao? Từ Chính giật mình sau đó bật cười: “Thần y Lâm, đôi chỉ biết nghiên cứu, không phải kẻ luyện võ, tôi không hiểu về đại trận. Anh bảo tôi giúp anh thì khác gì nhờ nhầm người? Tôi không biết về thứ này”.
“Vậy anh biết vẽ không?”, Lâm Chính hỏi.
“Vẽ? Nhìn hình thì ai chẳng biết”.
“Vậy là được rồi”.
“Vẽ theo là được rồi sao?”, Từ Chính giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm. Anh ta bàng hoàng: “Nếu vậy thì thần y Lâm tìm tôi làm gì? Anh tìm một người có nền tảng về hội họa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
"Biết vẽ thôi thì chưa đủ, tôi muốn nhờ anh vẽ lên một bề mặt đặc biệt”, Lâm Chính nói.
“Bề mặt đặc biệt? Chỗ nào cơ?”, Từ Chính vội hỏi.
Lâm Chính do dự rồi đột nhiên đặt món đồ đó lên bàn. Từ Chính giật mình nhìn theo. Một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
Sau đó Lâm Chính thở phào bước ra khỏi phòng: “Tiếp theo phải nhờ cả vào Từ Chính rồi”.
Không biết hiệu quả của thứ này như thế nào, có giống như một vũ khí sát thương hay không. Hi vọng có thể.
Lâm Chính lầm bầm, định đi nghỉ ngơi. Lúc này Từ Thiên vội chạy tới. Trong tay cầm một bức thư
Lâm Chính giật mình, lập tức nhận lấy: “Từ đâu tới vậy?”
“Thánh Sơn ạ”, Từ Thiên nói .
Lâm Chính lập tức xé bức thư. Bên trong chính là bút tích con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Thái Bình An hiện tại đang ở Thánh Sơn. Anh ta có thể cung cấp một chút thông tin cho Lâm Chính. Mỗi một tin tức liên quan tới Thánh Sơn lúc này đối với Lâm Chính đều đáng giá ngàn vàng.
Lâm Chính mở ra đọc. Một lúc sau mặt anh tối sầm, tay run run. Từ Thiên giật mình. Ông ta nhìn rõ biểu cảm tức giận và không dám tin của Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, bên trong…viết gì vậy?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.
“Ông sẽ không muốn biết đâu”, Lâm Chính đưa thư cho Từ Thiên.
Từ Thiên vội vàng xem. Sau đó ông ta đơ người không khác gì bị sét đánh
“Võ trường của Thánh Sơn sắp hoàn thành. Thiên kiêu hạng nhất định lừa toàn bộ người xây dựng võ trường vào bên trong và giết hết họ để làm lễ tế võ trường cũng như hoàn thành bước thành lập cuối cùng khu vực này”, Lâm Chính nói.
“Súc sinh! Đúng là một lũ súc sinh. Bọn họ đúng là môt lũ súc sinh vô lương tâm”.
Từ Thiên xé nát bức thư và gầm lên. Đây chắc chắn là một hành động vô nhân đạo, vô nhân tính nhất từng có.