Trong nhà lao u ám ẩm ướt.
Một bóng người lặng lẽ lần mò vào bên trong.
Người đó hết sức thận trọng, nín thở tập trung, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.
Người canh giữ trong địa lao không nhiều.
Dù sao bây giờ cả Thánh Sơn đã rất loạn, khắp nơi đều cần người, do đó thủ vệ nơi này cũng bị điều đi phần lớn, chỉ có một số ít người dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài.
Bóng người lặng lẽ xuyên qua nơi thủ vệ đứng, chậm rãi tiến vào sâu trong địa lao.
Ở phía cuối địa lao có một cánh cửa sắt khổng lồ.
Cánh cửa sắt không giống cửa bình thường.
Bề ngoài nó có màu tím xanh, trên đầu cửa sắt đầy những ký hiệu quỷ dị, vô cùng kỳ quái.
Người đó thận trọng đưa tay chạm vào, nhưng chỉ chạm vào được một chút đã rụt ngón tay về.
Nhìn nơi ngón tay thì phát hiện nó đã bị đóng băng.
Xem ra nhiệt độ của cửa rất thấp, vật gì chạm vào cũng sẽ đóng băng.
Người đó không hoảng loạn, đây không phải lần đầu anh ta đến đây, đương nhiên cũng biết sự lợi hại của cửa sắt, anh ta lập tức lấy dây thép đã chuẩn bị sẵn sàng từ trong túi ra, cắm chìa khóa vào, xoay chìa.
Mặc dù là dây thép nhưng sau khi cắm vào, nhiệt độ cũng hạ xuống nhanh chóng, nhiệt độ đáng sợ lan tràn đến ngón tay nắm dây thép của người đó.
Trong nháy mắt, người đó cảm thấy ngón tay mình giống như đã mất cảm giác.
Nhưng người đó vẫn không dừng lại, nghiến chặt răng tiếp tục xoay dây thép.
Cách!
Cuối cùng, một tiếng động nhẹ vang lên, cánh cửa mở ra.
Người đó mừng rỡ, đợi đến khi anh ta buông tay, hai ngón tay cầm dây thép lại rời khỏi bàn tay anh ta, lăn xuống đất.
Ngón tay đã bị đóng băng hoàn toàn.
Nhưng người đó lại không biết đau, nhanh chóng mở cửa lớn chạy vào trong.
“Tiếng gì vậy?”.
Tiếng động nhẹ lọt vào tai một thủ vệ đang nghỉ ngơi, hắn mở mắt ra, nghiêm nghị hỏi.
“Làm gì có tiếng gì? Mày có nghe lầm không?”.
“Tao bị ảo giác sao?”.
Thủ vệ kia nhíu mày, giọng trầm khàn: “Tao qua đó xem sao”.
“Mày thích đi thì đi”.
Người bên cạnh phất tay, tiếp tục ngáy khò khò.
Phía sau cánh cửa màu tím xanh là những lồng giam với song sắt màu đỏ máu.
Phần lớn lồng giam đều trống, trong đó có vài lồng giam chất đống những bộ xương đen thui.
Bóng người vừa chạy vào đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Cuối cùng, đợi khi chạy đến lồng giam cuối cùng, anh ta lập tức khựng lại.
Trong lồng giam có một người đầu bù tóc rối.
Người này quần áo lam lũ, trên người đầy vết sẹo, không thể động đậy. Tay chân người này đều bị chặt đứt, tai cũng bị chém mất một cái, mắt bị móc mất một con, giống như lợn rừng treo trên giá, chỉ giữ được chút hơi tàn.
Anh ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn người trong lồng giam, không nhịn được nữa bất lực quỳ xuống đất, run rẩy khóc lóc: “Mẹ!”.
Người trong lồng giam rùng mình, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khi nhìn thấy người bên ngoài lồng giam, nước mắt lăn xuống như vỡ đê.
“A a! A a a…”.
Bà ta mở miệng muốn hét lên gì đó, nhưng dù có hét thế nào cũng không thể thành lời.
Hóa ra đầu lưỡi bà ta cũng đã bị cắt.
“Mẹ!”.
Bóng người vừa chạy vào cũng chính là Thái Bình An, anh ta quỳ trước lồng giam, đau đớn gào khóc.
Anh ta không ngờ người của Thánh Sơn lại hành hạ mẹ mình, hủy hoại một người sống sờ sờ thành bộ dạng thế này…
Người trong lồng giam duỗi cánh tay còn lại xuyên qua song sắt, nhẹ nhàng chạm vào Thái Bình An ở bên ngoài lồng giam.
Khi sờ vào gương mặt ấm áp của anh ta, nước mắt ngừng rơi, trên mặt hiện lên nụ cười.
Thái Bình An lau nước mắt, nghiến răng: “Mẹ, mẹ hãy đợi thêm một chút, con sắp cứu được mẹ ra rồi. Con dẫn mẹ đi tìm thần y Lâm, thần y Lâm nhất định sẽ chữa khỏi cho mẹ, mẹ hãy đợi con!”.
Nói xong, Thái Bình An lại dùng sợi dây thép đã đóng băng tra vào ổ khóa của lồng giam.
Nhưng dây thép đã bị đóng băng, chỉ hơi dùng sức, sợi dây thép đã gãy vụn.
“Cái gì?”.
Thái Bình An sửng sốt.
Anh ta vội vàng nhặt dây thép đã đứt ở dưới đất lên, tiếp tục tra vào lỗ khóa.
Nhưng vì quá lạnh nên dây thép không được cứng cho lắm, dù anh ta có sử dụng thế nào cũng bị gãy.
Sao lại như vậy?
Thái Bình An hơi hoảng hốt, vội vàng lần mò trên người, muốn tìm thứ gì đó có thể thay thế cho dây thép. Nhưng tìm một hồi vẫn không có gì cả.
Lúc này, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thái Bình An và người trong lồng giam nhìn về nơi phát ra tiếng, cả hai đều biến sắc.
“A a! A a a a…”.
Người trong lồng giam vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên Thái Bình An rời đi.
Nhưng Thái Bình An sao có thể cam chịu từ bỏ ở đây?
“Mẹ! Con sẽ không để mẹ phải khổ nữa! Con sẽ cứu mẹ ra ngoài!”.
Thái Bình An cắn răng nói.
“A a… A a a…”.
Người trong lồng giam lại rơi nước mắt, không ngừng la hét, nhưng không có tác dụng gì.
“Tiếng gì vậy?”.
Tiếng bước chân trên hành lang trở nên gấp gáp hơn, chạy về phía này.
Tốc độ rất nhanh, chỉ một thoáng đã xông vào trong nhà lao này.
Nhưng khi hắn chạy tới thì không còn thấy bóng dáng của Thái Bình An đâu, chỉ thấy người trong lồng giam.
“Đồ khốn! Hóa ra mày ở đây khóc lóc om sòm! Tao nói cho mày biết! Mày đã đắc tội với Thánh Sơn bọn tao, giết người của Thánh Sơn, mày sẽ phải chết trong đau khổ và giày vò!”.
Người đó mắng chửi, tích lũy khí kình, không ngừng đánh đấm người trong lồng giam.
“A! A…”.
Người trong lồng giam đau đớn la lên, không ngừng rên rỉ.
Nhưng giây sau, Thái Bình An đột nhiên chui ra từ trong chỗ tối, xuất hiện ở trước mặt thủ vệ đó, đấm vào sau đầu hắn ta một cú.
Rầm!
Thủ vệ không kịp đề phòng ngã xuống đất, choáng váng ngất đi.
Thái Bình An mừng rỡ, lập tức tìm chìa khóa từ trên người thủ vệ kia, mở cửa lồng giam, ôm mẹ mình lên rời đi.
Nhưng anh ta vừa ôm mẹ mình quay người lại thì chợt sững cả người.
Ở cuối hành lang có hai thủ vệ đang cầm chiến đao lạnh lùng nhìn anh ta…