Anh ta lảo đảo tiến về phía trước, loạng choạng quỳ trước mặt những người đó, run run nói: “Cầu xin các vị hãy cứu tôi…”.
Thái Bình An không biết những người trước mặt là ai, nhưng từ trang phục cho thấy chắc chắn không phải người của Thánh Sơn.
Chỉ là số lượng bọn họ không đông, chỉ có mười mấy người, e rằng đối mặt với thủ vệ đang truy sát ở phía sau không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Thái Bình An rất hoảng loạn.
Có lẽ những người này sẽ không cứu mình.
Nhưng anh ta không chạy được nữa, nếu không gửi gắm hi vọng vào những người này, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Anh không sao chứ?”.
Một trong số họ dìu Thái Bình An dậy, lên tiếng hỏi.
“Cầu xin mọi người hãy cứu tôi”, Thái Bình An bàng hoàng bất an hét lên.
“Tao xem ai dám cứu mày!”.
Các thủ vệ ở đằng sau ùa đến, có hơn bốn mươi người.
Hiển nhiên, chuyện có người lẻn vào khổ ngục cứu người đã truyền ra, thủ vệ ở xung quanh đây đều chạy tới.
Đám thủ vệ chặn trước mặt Thái Bình An và những người kia, rút chiến đao ra, toàn bộ xông lên.
“Đám chó chết chúng mày không phải người của Thánh Sơn? Mau cút ra khỏi Thánh Sơn! Giao tên súc sinh kia cho bọn tao!”.
Một thủ vệ tóc dài lạnh lùng quát lên, ánh mắt vô cùng hung ác.
“Chúng tôi sẽ bảo vệ người này”.
Người tới thản nhiên nói.
“Khốn nạn! Bọn mày là cái thá gì mà đối đầu với Thánh Sơn bọn tao? Bọn mày mà cũng xứng?”.
Đám thủ vệ nổi giận, sát ý dâng trào.
“Thánh Sơn khi nam hiếp nữ, sỉ nhục võ đạo Long Quốc, làm chuyện phi pháp không coi luật pháp ra gì, ai ai cũng muốn giết, các người còn không biết sao? Thánh Sơn đã làm nhiều người oán giận, sớm muộn các người cũng sẽ gặp báo ứng”, người đó hét lớn.
“Rặt một đám chó tha, không biết điều! Tao thấy bọn mày chán sống rồi! Bọn mày đã vô tri vô độ như vậy thì tao sẽ giết sạch bọn mày, để bọn mày biết hành động của bọn mày ngu xuẩn đến mức nào!”.
Thủ vệ đó hung dữ nói, sau đó dẫn người tiến tới.
“Giết sạch chúng tôi? Người của Thánh Sơn đã ngông cuồng đến mức độ này rồi sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của Thánh Sơn các ngươi như thế nào!”.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau bọn họ.
Đám thủ vệ sửng sốt, quay lại nhìn.
Nhóm người trước mặt tự động tách ra, một bóng người bước tới.
Đó là một người đàn ông vẻ ngoài đẹp trai phong độ, giống như thần linh.
Người đàn ông mặc áo vest không ăn nhập gì, cất bước đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất siêu phàm.
“Mày là cái thá gì mà dám nói kiểu đó?”, thủ vệ kia nổi giận, định ra tay với người đàn ông mặc vest.
Thái Bình An nhìn thấy người đàn ông mặc vest thì lại mừng như điên, kích động hét gọi: “Thần y Lâm?”.
“Cái gì?”.
Đám thủ vệ kinh ngạc biến sắc.
Người đàn ông mặc áo vest này lại là thần y Lâm ở Giang Thành, người đã tiêu diệt Thánh Sơn Thất Thần Tướng!
Ngay lập tức tất cả thủ vệ run lẩy bẩy.
Mặc dù bọn họ chưa gặp người này bao giờ, nhưng chuyện liên quan đến người này đã truyền khắp Thánh Sơn từ lâu.
Người này dũng mãnh đến thế nào. Bảy Thần Tướng giao đấu với anh đều bất hạnh tử vong, ngay cả vị đại nhân trên Thánh Sơn cũng thua thiệt dưới tay anh. Nếu không phải thiên kiêu hạng nhất kịp thời đuổi đến, e là vị đại nhân đó cũng phải ngã xuống dưới tay người này.
Đám thủ vệ của Thánh Sơn có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám kiêu căng trước mặt anh.
“Rút! Rút mau! Đi thông báo cho chủ thượng!”.
Tên thủ vệ đứng đầu ý thức được có gì đó không đúng, giọng nói run rẩy, vội vàng hét lên, liên tục lùi lại.
Nhưng giờ có muốn đi cũng không do bọn họ quyết.
“Giết!”.
Lâm Chính lạnh nhạt quát.
Mọi người đồng loạt xông lên bao vây đám thủ vệ kia.
“Chiến đấu!”.
Đám thủ vệ không còn đường lùi, chỉ đành cắn răng chiến đấu.
Nhưng có Lâm Chính ở đây, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội nào, chẳng lâu sau đã bị tiêu diệt toàn bộ.
“Thần y Lâm!”.
Thái Bình An không đợi người của Dương Hoa xử lý vết thương cho anh ta mà quỳ xuống đất khóc lóc: “Xin anh hãy cứu mẹ tôi!”.