Từ Thiên không dám do dự, lập tức chạy đi sắp xếp.
Cả học viện Huyền Y Phái trở nên hỗn loạn.
Nhiều xe cứu thương lái vào bệnh viện, bắt đầu di chuyển bệnh nhân.
Thậm chí cả Mã Hải cũng đích thân dẫn người đến đây.
Đích đến của ông ta là sở nghiên cứu ở trong học viện.
“Cái gì? Rời đi? Mã tổng, ông đùa đấy à? Tôi được lệnh của Chủ tịch Lâm nghiên cứu Thiên Phương Thần Thạch cấp cao nhất! Bây giờ thí nghiệm tiến hành đến giai đoạn quan trọng nhất, ông lại bảo tôi rời đi chẳng phải là hồ đồ sao?”.
Từ Chính dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên nhìn Mã Hải xông vào phòng thí nghiệm.
“Đây là mệnh lệnh của Chủ tịch Lâm. Giáo sư Từ, cậu hãy theo tôi rời đi ngay lập tức, tiếp theo tôi sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho người của các cậu!”, Mã Hải nghiêm túc nói, cũng không đợi những người này đồng ý mà phất tay, người đằng sau chạy tới bắt đầu di dời những dụng cụ quan trọng trong phòng thí nghiệm.
“Ê ê ê? Dừng tay! Các người mau dừng tay! Đừng có tùy tiện đụng vào! Các ông không được đụng vào những thứ đó! Dừng lại hết cho tôi!”.
Từ Chính sốt ruột, vội vàng hét lên ngăn cản.
Giờ phút này, Mã Hải không muốn giải thích nhiều với Từ Chính, sai người đưa bọn họ đi.
“Mau thả tôi ra! Mã Hải! Ông điên rồi sao? Không thể dừng thí nghiệm được! Ông có biết một khi dừng lại sẽ tạo thành tổn thất thế nào không? Mau thả tôi ra!”.
Từ Chính điên cuồng giãy giụa.
Nhưng tâm trí Mã Hải rất kiên định, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm đã nói có tạo thành bao nhiêu tổn thất cũng không quan trọng, quan trọng là phải bảo đảm cậu được an toàn!”.
“Ông…”.
“Đưa giáo sư Từ lên xe!”.
“Vâng!”.
Không lâu sau, bọn họ đã đưa Từ Chính và cả đội anh ta lên xe, rời đi.
Trong phòng luyện đan.
“Các người còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi đi!”.
Lâm Chính hạ giọng quát lên.
“Thần y Lâm, chúng tôi đi thì lò đan này sẽ hỏng mất!”.
Thẩm Niên Hoa nghiến răng, vô cùng không cam tâm.
“Chỉ là một lò đan mà thôi, có gì to tát? Các người đi mau đi, nếu còn không đi thì không kịp nữa!”.
“Thần y Lâm…”.
“Đi, nếu không đi thì tôi sẽ tự tay hủy lò đan này!”.
Lâm Chính nghiêm túc quát lên.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ dừng tay lại.
Lâm Chính đi tới trước lò luyện đan, vận khí đưa vào trong lò lửa, tiếp tục công việc của bọn họ.
“Thần y Lâm, anh không đi sao?”, Bạch Nan Ly hỏi.
“Hắn đến để tìm tôi, tôi đi đâu cũng vô ích, cứ ở đây đợi hắn đến vậy”, Lâm Chính cười khổ
"Là thiên kiêu hạng nhất sao?”, Liễu Như Thi tái mặt, hỏi.
“Ừ, nhưng các cô yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tinh nhuệ của quân đội Long Tổ đã được bố trí trên khắp học viện Huyền Y Phái, lần này là để đối phó với hắn!”, Lâm Chính cười nói.
Liễu Như Thi há hốc miệng, không nói gì, chỉ tiến tới ôm Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lo lắng của cô ấy, anh cũng không nói gì.
“Lâm Chính, anh nhất định phải bình an”.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Như Thi kìm nén nước mắt, rời đi.
Cô ấy là một phụ nữ rất lý trí, cô ấy biết mình có ở lại cũng vô dụng.
Rời đi không phải chạy trốn, mà ở lại sẽ chỉ thêm gánh nặng.
Ba người họ đã đi hết, Lâm Chính xử lý sơ qua đan dược chưa luyện chế xong trong lò luyện đan, bảo quản cất kỹ phần lớn số đan dược đó.
Mặc dù đem cất số đan dược này đi sẽ khiến dược hiệu của chúng giảm bớt, nhưng chuyện xảy ra đột ngột cũng không còn cách nào khác.
Dù sao anh cũng không đoán trước được thiên kiêu hạng nhất sẽ đến nhanh như vậy.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Chính hít sâu một hơi, quay người rời khỏi phòng thuốc.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lâm Chính đã sửng sốt.