“Tướng Vạn, chào ông”.
Lâm Chính tự giác làm lễ, trong lòng vô cùng phấn khởi.
Anh không ngờ được Bát Hoang Đan lại dẫn các ông lớn đến đây.
Người đứng ở đây ai không phải ông lớn trấn thủ một phương?
Không ngờ hôm nay lại đồng loạt đến cửa.
Giờ phút này, cấp bậc như Trương Quân đúng là chẳng khác nào tôm tép.
“Tướng Lâm, tôi không nhiều lời nữa, tôi sẽ lấy bốn mươi viên đi, sáu mươi viên còn lại bọn họ muốn chia thế nào thì chia! Ngoài ra, tất cả thuốc tăng ích cho chiến sĩ tôi đều lấy. Lúc nãy trên đường đến đây tôi đã xin phép cấp trên, mỗi năm sẽ chi trả một khoản chi phí cho cậu. Khoản chi phí này sẽ không nhỏ hơn mười tỷ, cho cậu dùng vào việc luyện chế đan dược! Thế nào?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Cái đó…”.
Lâm Chính hơi khó xử, nhìn về phía Trần Chiến và Chung Chấn.
Hai người nghe vậy đều xanh mặt.
“Tướng Vạn! Anh làm vậy sao được, lấy đi bốn mươi viên đã đành còn muốn mua đứt những loại thuốc khác? Không được không được! Tôi tuyệt đối không đồng ý!”, Trần Chiến lập tức nói.
“Trần Chiến, ở đây tới lượt cậu nói sao? Đừng tưởng cậu cùng cấp bậc với tôi thì giỏi, xét về vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng anh cả! Cậu cũng dám mặc cả với tôi?”, Vạn Kình Tùng liếc mắt, nụ cười biến mất, lên giọng quở mắng.
Trần Chiến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tướng Vạn, chuyện nào ra chuyện đó, nếu là trước kia, anh muốn gì tôi cũng chiều theo, nhưng hôm nay không được. Chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ đâu!”.
“Cậu!”.
Vạn Kình Tùng tức đến mức phồng mang trợn má, vung tay như muốn lao vào đánh nhau, nhưng nhìn thấy người xung quanh đông đảo, thế là đành kìm nén cơn giận.
Trần Chiến lại không đếm xỉa bất cứ thứ gì, mặc kệ tất cả.
Lâm Chính thấy bầu không khí không đúng lắm, cười trừ nói: “Mọi người, tôi nghĩ bây giờ khoan hãy bàn chuyện này. Các ông hãy đi mau đi, nơi này không an toàn”.
“Ồ?”.
Ba ông lớn đều nhìn sang Lâm Chính.
Trần Chiến nhận ra điều gì, nghiêm túc hỏi: “Thiên kiêu hạng nhất sắp đến đây rồi sao?”.
“Phải, tôi đã sơ tán học viện Huyền Y Phái, đồng thời tập trung tất cả sức mạnh trong tay tôi. Lần này tôi chuẩn bị vây diệt hắn, không biết có thành công hay không”, Lâm Chính nói.
“Hừ, tên thiên kiêu hạng nhất này ỷ vào thiên phú vô song, thực lực mạnh mẽ mà muốn làm gì thì làm sao? Tướng Lâm yên tâm, lần này mười hai long tướng và đại thống soái của quân đội Long Tổ chúng tôi đều đã đến. Tôi đích thân trấn thủ, hắn sẽ không dám làm loạn!”, Trần Chiến nói.
Nhưng câu nói này lại khiến Vạn Kình Tùng và Chung Chấn bất mãn.
“Trần Chiến, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Vạn Kình Tùng lạnh lùng hỏi.
“Tướng Vạn, cũng không có gì, chỉ là một người của giới võ thuật đến đây làm loạn mà thôi”, Trần Chiến do dự rồi nói.
“Làm loạn? Hừ, cậu làm tổ trưởng Long Tổ kiểu gì vậy? Người của giới võ thuật dám vào trong thành phố làm loạn, buộc tướng Lâm phải sơ tán toàn bộ bệnh nhân trong học viện? Cậu làm ăn thế nào vậy?”, Vạn Kình Tùng phẫn nộ quát lên.
“Tướng Vạn, người này không tầm thường. Cậu ta là Long Thiên Tử, xếp hạng nhất trên bảng thiên kiêu! Thực lực không hề tầm thường!”.
“Gì mà Long Thiên Tử với Long Thiên Tôn, đừng nói cậu ta xếp hạng nhất, dù cậu ta là người lập ra bảng thiên kiêu cũng không được! Đây là lãnh thổ Long Quốc, chỉ cần là người đứng trên lãnh thổ thì phải tuân theo quy tắc, không được vô pháp vô thiên!”, Vạn Kình Tùng kích động, chỉ vào mũi Trần Chiến mắng.
Trần Chiến không dám lên tiếng.
Vạn Kình Tùng nổi đóa một hồi, quay đầu nói: “Điều người đến đây cho tôi, để tôi xem xem ai lại coi thường pháp luật, kiêu căng ngạo mạn như vậy! Hôm nay gặp được, tôi sẽ trừng trị cậu ta!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh đưa tay chào, sau đó chạy đi.
“Vậy thì Lục Dã chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Trương!”, Chung Chấn hô lên.
“Có!”.
“Điều động hết chiến sĩ tốt nhất của Lục Dã đến đây, đừng để quân Nam Cảnh và quân đội Long Tổ coi thường chúng ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Soạt soạt soạt…
Không lâu sau, những tiếng bước chân chỉnh tề vang lên từ cổng lớn của học viện Huyền Y Phái.
Nhiều chiến sĩ được trang bị tiên tiến, thực lực hùng hậu đi vào học viện, bao vây học viện một cách chặt chẽ.
Lâm Chính sửng sốt, anh không ngờ lại kéo cả Lục Dã và quân Bắc Cảnh vào chuyện này.
Nhìn những chiến sĩ được trang bị hoành tráng ở trước mặt, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy sự việc trở nên thật kỳ diệu.
“Hay là các vị đại soái rời khỏi đây trước đã? Tôi từng gặp thiên kiêu hạng nhất, thực lực của hắn có thể gọi là thần tiên, tôi không bằng hắn. Nếu hai bên chiến đấu thì e là tôi… khó mà bảo vệ được các vị…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Ha ha ha ha, tướng Lâm, cậu nói vậy thì coi thường chúng tôi quá! Cậu thật sự cho rằng chúng tôi chỉ có cái mã thôi sao? Tôi có thể lên được vị trí này không chỉ dựa vào cái đầu, mà còn dựa vào tính liều mạng không sợ chết, cùng với cái này!”, Vạn Kình Tùng xoa nắm đấm, cười khẽ: “Thằng nhóc đó đến thì đã sao, có thể làm gì được tôi?”.
Nói xong, trên người Vạn Kình Tùng bùng nổ ra khí kình dồi dào ngút trời.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa đứng không vững.
Anh không ngờ ông lão gần đất xa trời này lại có thực lực như vậy.
Chính phủ Long Quốc… thật sự sâu không lường được, nội tình hùng hậu!
“Tôi đánh giá thấp ông rồi”, Lâm Chính thở ra, cười gượng: “Nếu vậy thì được, tôi sẽ cùng các vị đại soái ở đây chờ thiên kiêu hạng nhất đến!”.
“Cứ đứng không như vậy thì thật buồn chán! Tướng Lâm, cậu có biết đánh cờ không? Chúng ta chơi một ván?”, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Biết một ít, tướng Vạn có nhã hứng thì cùng chơi một ván”.
Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó sai người chuẩn bị bàn cờ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng động như sấm nổ ra trên bầu trời.
Mọi người đều ngước mắt nhìn.
Trời đang trong xanh mà lại nổi tiếng sấm, thật là kỳ quái.
Giây lát sau, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc, sau đó đại thế dày đặc nặng nề ập xuống.
Trong chốc lát, mỗi người đều cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, dường như bầu trời trên đỉnh đầu sắp sụp xuống.
“Xem ra ván cờ này không chơi được nữa rồi”.
Lâm Chính nhìn bầu trời, thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ tướng Lâm thật sự nghĩ rằng mấy người chúng tôi không giữ nổi một Giang Thành nho nhỏ của cậu hay sao? Nếu vậy thì chúng tôi làm sao giữ nước? Lấy cờ ra!”, Vạn Kình Tùng hô lên.
Người bên cạnh không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
Không lâu sau, một bàn cờ được đặt giữa hai người.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên bầu trời lóe lên tia chớp, đánh xuống giữa học viện.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, sấm chớp lóe lên tứ phía.
Tiếp đó, một bóng người bước ra khỏi những tia chớp đó.