Trần Chiến chau mày, không nói gì. Chung Chấn trước giờ nhìn người rất chuẩn, hơn nữa những chuyện mà ông ta đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Ông ta đã nói như vậy rồi thì đương nhiên Trần Chiến sẽ không phản bác nữa. Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy đáng tiếc. Thực lực của thiên kiêu hạng nhất khá phi phàm mà. Dù bị vô số cao thủ bao vây thì anh ta vẫn dư sức phòng thủ.
Vạn Kình Tùng khẽ quay đầu nhìn anh ta và thản nhiên nói: “Thật không ngờ người này có thực lực đáng sợ như vậy. Nếu như mà tâm cậu ta ngay thẳng, có thể phục vụ cho đất nước thì Long Quốc không khác gì rồng mọc thêm cánh. Đáng tiếc là không thể”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tập trung vào bàn cờ và suy nghĩ. Khả năng chơi cờ của Vạn Kình Tùng không có gì phải nghi ngờ. Ông ta cả đời chinh chiến, thực lực vô cùng phi phàm. Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là trong cách chơi cờ của ông ta cũng bao hàm cả công pháp, chiến thuật. Nhìn thì thấy khá bình thường nhưng suy nghĩ kỹ thì đều có chủ đích cả.
Lâm Chính lần này đã hiểu ra, hóa ra Vạn Kình Tùng không hề đơn giản chỉ muốn đánh cờ với anh mà còn muốn thông qua cờ để dạy anh vài điều.
“Thế nào thần y Lâm, có hiểu cờ pháp của tôi không?”, Vạn Kình Tùng mỉm cười.
“Cờ nghệ của ông thật vô song, vãn bối bái phục”.
“Nói dễ nghe thì thế này, nếu cảm thấy không phá được thì chúng ta chơi ván khác”, Vạn Kình Tùng mỉm cười, định làm ván mới.
“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên.
“Ồ!”, Vạn Kình Tùng khựng tay, nhìn anh cười hỏi: “Sao thế, cậu có cách phá thế cờ?”
“Xin hãy để vãn bối suy nghĩ”, Lâm Chính lại nhìn chăm chăm bàn cờ.
Lúc này cuộc chiến phía bên thiên kiêu đã diễn ra được một lúc. Mặc dù thiên kiêu và các cao thủ đã đánh tới mức long trời lở đất nhưng không gây ra nhiều tổn thất cho bên ngoài, vì trước đó các chiến sĩ đã tiến hành phòng ngự xung quanh Huyền Y Phái, nên tránh được hiểm họa cho cả Giang Thành. Thế nên dù Huyền Y Phái bị tàn phá tới hơn nữa thì người dân Giang Thành cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Rầm...Lúc này một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó là một dấu ấn khí mà trắng bùng nổ ngay trước mặt thiên kiêu. Các cao thủ bị nguồn sức mạnh đẩy lùi. Thiên kiêu cũng bật ra sau, kéo dãn khoảng cách với đám đông.
Cơ thể anh ta nhẹ như gió, khí tức ổn định, không hề phải thở gấp và cơ thể chưa bị bất kỳ vết thương nào.
Rất nhiều người tái mặt. Đối diện với sự tấn công hùng hậu như vậy mà thiên kiêu không hề hấn gì, cũng không thấy bị tiêu hao năng lực, thật đáng sợ.
Chẳng trách có người nói, tất cả những người còn lại trong bảng thiên kiêu tập trung đấu thì cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất. Sức mạnh thế này thì những thiên kiêu kia đấu thế nào được.
Anh ta không hề hấn gì và khiến cho các chiến sĩ bị thương tới bảy người. Đám đông vào lại vị trí, định bao vây tấn công thiên kiêu một lần nữa. Họ phóng ra sát khí hừng hực.
Thiên kiêu hiểu ra anh ta không thể nào giết chết được hết những người này. Nếu đã vậy thì đành phải tập trung và Lâm Chính thôi.
“Thần y Lâm của Giang Thành, thật không ngờ anh lại mời được nhiều cao thủ bảo vệ mình như vậy”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Thực ra bọn họ không phải do tôi mời tới”, Lâm Chính ngẩng đầu điềm đạm nói.
“Ồ? Lẽ nào họ tự tới bảo vệ anh sao?”
“Có thể nói như vậy...”
Thiên kiêu lắc đầu: “Nghe đâu thần y Lâm không sợ trời không sợ đất, lại có y võ tuyệt đỉnh, nằm quyền sinh sát trong tay, nắm cả luân hồi mà hôm nay gặp mặt lại không khác gì con rùa rụt cổ, thật quá thất vọng”.
“Đây là kế khích tướng phải không?”, Lâm Chính cầm một quân cờ và hỏi.
“Đó là một câu nói thật”, thiên kiêu hạng nhất đáp.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi cũng không làm khó anh. Anh bước ra đây chúng ta đấu ba chiêu, nếu ba chiêu mà anh không chết thì tôi sẽ rời đi”.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì...dù tôi không giết được anh thì có ít nhất 30 người sẽ chết vì anh đấy”, thiên kiêu nói.
Dứt lời, đám đông nín thở.
“Khốn nạn, anh đang khinh thường ai thế?”
“Bắt anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Cuồng ngạo”.
“Phải khiến anh ta cúi đầu mới được”.
Đám đông tức giận. Hai chiến sĩ khác không nhịn được nữa bèn lao lên định hạ gục thiên kiêu hạng nhất.
Thế nhưng một giây sau....Grao! Có tiếng gầm vang lên xung quanh anh ta. Ngay sau đó là một bóng hình màu lam xuất hiện tung cú đấm về phía hai chiến sĩ kia.
Bụp! Bụp! Hai người chiến sĩ không kịp phòng bị, lập tức bay bật ra, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu và ngất ngay tại chỗ.
Cả hiện trường thất kinh. Họ phát hiện ra lớp áo giáp bảo vệ hai chiến sĩ đã bị nứt, khí tức bị tản ra, mạng sống đang gặp nguy hiểm.
“Cái gì?”, tất cả đều cảm thấy không thể tin được. Họ thìn thiên kiêu bằng vẻ không dám tin.
Lúc này thiên kiêu hạng nhất vẫn đứng gần đó nhưng có thêm một bóng hình cao ba mét cũng xuất hiện.
“Thân hóa ảnh sao?”, Chung Chấn hô lên.
“Không thể nào...”, Trần Chiến lầm bầm.