Người trong phòng bệnh đều sợ hãi nhưng không ai dám ho he gì.
Trần Chiến nghiến răng, mặt sa sầm lại.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu đi một chút, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi".
"Vâng, tướng Trần!", anh lính kia cúi chào rồi quay lưng rời đi.
"Xin lỗi tướng Lâm, ban nãy tôi hơi mất bình tĩnh".
"Không sao".
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Xem ra thiên kiêu hạng nhất đã chuẩn bị chu toàn".
"Tôi lập tức gọi điện chất vấn tướng Vạn xem đây rốt cuộc là chuyện gì! Lẽ nào bảo quân đội Long Tổ một mình đi đánh Thánh Sơn?", Trần Chiến giận dữ.
Vốn thời gian đã gấp rút, giờ còn xảy ra chuyện như vậy thì không giận dữ mới lạ.
Nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
"Tướng Trần, có gọi điện cho họ cũng vô ích. Họ nhận được lệnh thì đương nhiên không dám làm trái. Hơn nữa người này cấp bậc rất cao, có lẽ ông cũng không thể thay đổi được chủ ý của ông ta".
"Vậy phải làm sao? Nếu chỉ có mình quân đội Long Tổ tiến đánh Thánh Sơn thì có chục ngày, nửa tháng cũng không xong. Đến lúc đó thì sự đã rồi", Trần Chiến vội vã nói.
"Thực ra vẫn còn một cách".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cách gì?"
"Nếu chính quyền không cho chúng ta đủ lực lượng, vậy thì bắt đầu từ giới Võ Đạo đi! Thiên kiêu hạng nhất đi đến nước này, võ trường có lẽ đã hòan thành. Nếu đã vậy thì nghĩa là bước hiến tế cuối cùng hắn ta cũng đã làm xong. Như vậy thì những người bặt vô âm tín trên Thánh Sơn chắc chắn đã bị hắn hiến tế rồi. Ông có thể đem chuyện này đi nói cho người thân, sư môn những người mất tích, huy động họ cùng quân đội Long Tổ đến Thánh Sơn. Như vậy có lẽ vẫn còn một tia hy vọng", Lâm Chính trầm giọng nói.
Trần Chiến mắt sáng lên: "Ý hay! Tướng Lâm, tôi cho người đi làm ngay!"
"Được!"
Lâm Chính gật đầu.
Trần Chiến vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ra xa, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
"Lâm thần y, liệu quân đội Long Tổ có thể thành công không?", Liễu Như Thi lo lắng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Có quá nhiều biến số, tôi cũng không thể biết tướng Trần liệu có thành công hay không".
"Lâm thần y, anh đừng nghĩ nhiều nữa, giờ việc anh cần làm nhất là dưỡng thương thật tốt. Đợi vết thương lành rồi tính tiếp, giờ cứ giao hết cho tướng Trần đi", Liễu Như Thi an ủi anh.
Lâm Chính mỉm cười không đáp.
Một lúc sau, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nói: "Như Thi, giúp tôi gọi Mã Hải, tôi muốn gặp riêng ông ấy".
"Giám đốc Mã sao? Anh gặp ông ấy làm gì?", Liễu Như Thi nghi hoặc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều làm gì, mau gọi điện giúp tôi".
"Được rồi..."
...
Sau khi rời khỏi học viện Huyền Y Phái đổ nát, Trần Chiến lập tức bắt tay tiến hành kế hoạch.
Sau khi xong việc, một binh lính vội vã chạy tới.
"Tướng Trần, Tân lệnh trưởng tới, ông ấy đang ở tổng bộ quân đoàn Long Huyền chờ, mời tướng Trần tới đó một chuyến", người lính cúi người nói.
"Cái gì? Tân Định? Ông ta đến làm gì?"