“Lập tức tổ chức đội hình, rút xuống dưới núi”.
“Mọi người hãy bình tĩnh!”.
“Rút lui có trật tự, những người phía trước chặn hậu!”.
Trương Quân nhảy lên chỗ cao, lớn tiếng kêu lên, muốn duy trì đội hình.
Dù sao người của quân đội Long Tổ cũng có huấn luyện, lập tức phản ứng kịp thời.
Nhưng người của các thế tộc thì đã bị dọa cho sợ vỡ mật, nhảy xuống núi như phát điên.
Đương nhiên cũng có những thế tộc không sợ đám người Thánh Sơn như quái vật này, ai nấy gầm thét xông lên chém giết.
“Lũ nghiệt súc Thánh Sơn, đừng hòng vênh váo! Có thế gia Thiệu Thu ta đây!”.
“Giết!”.
Một đám cao thủ có thực lực cao cường, khí kình hùng hậu xông lên phía trước, định ngăn cản các cường giả đáng sợ của Thánh Sơn.
Nhưng sự tấn công của bọn họ chẳng đáng là bao so với những người này.
Đánh được mấy chiêu, bọn họ đều bị đối phương móc tim cắt đầu, chết rất thê thảm.
Nhìn thấy thế, những người đang định xông lên liền dẹp ngay ý định này, quay đầu bỏ chạy.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”.
Một phó tướng vừa cuống vừa giận vừa sợ, vội lao tới bên cạnh Trương Quân hỏi.
Trương Quân không nói gì.
Thực ra trong lòng ông ta cũng sợ hãi.
Loại quái vật giết không chết này quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng ông ta biết mình không thể lùi được.
Bởi vì ông ta là quân đội Long Tổ!
Ông ta là sự tồn tại bảo vệ mọi người!
"Nghe đây, tuy những người này thuộc võ đạo, nhưng cũng là người dân của Long Quốc ta. Chức trách của chúng ta là bảo vệ con dân Long Quốc không bị kẻ xấu làm hại. Tôi biết mọi người đều rất sợ, đều rất muốn rời khỏi đây, nhưng giờ phút này, chúng ta không thể lui được! Nếu chúng ta đi rồi thì còn bảo vệ người dân Long Quốc kiểu gì đây?", Trương Quân nghiến răng khẽ gầm lên, hai mắt tràn lệ máu.
Phó tướng kia sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Anh ta trầm mặc ba giây, sau đó ngoảnh phắt lại, gầm lên: "Lập tức xây dựng phòng tuyến, bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến! Bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến!".
"Lập tức xây dựng phòng tuyến!".
Các phó tướng khác cũng gầm thét, sau đó ai nấy dẫn theo quân lính xông về phía các cường giả Thánh Sơn.
Tuy trong lòng các chiến sĩ vô cùng sợ hãi, nhưng trách nhiệm đè nặng trên vai không cho phép bọn họ sợ hãi.
Tất cả các chiến sĩ không lùi lại nữa, mà vai kề vai, tập trung lại với nhau, đanh mắt nhìn những bóng người đỏ như máu kia, ai nấy cất bước tiến tới.
Sự công kích của bọn họ không giết được những tồn tại đáng sợ kia, nhưng ý chí của bọn họ sẽ nghiền nát chúng.
Bọn họ sẵn lòng dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để giúp các thế tộc tranh thủ cơ hội rút lui.
Tuy hôm nay phải chết ở đây, nhưng bọn họ sẽ không lùi lại nửa bước.
Trương Quân nhảy khỏi tảng đá lớn, lạnh lùng tiến về phía trước.
Cuối cùng, ông ta đứng trước tất cả các chiến sĩ.
Người của các thế tộc đang rút lui đều sửng sốt, một số người phụ trách dừng bước, gầm lên với Trương Quân: "Trương Quân đại nhân, ông làm cái gì vậy? Mau chạy đi chứ! Không giết được lũ quái vật này đâu! Các ông làm vậy chỉ có hi sinh vô ích thôi!".
"Trương Quân đại nhân, mau rút lui đi! Đừng hi sinh vô ích!".
"Mau quay lại!".
Mọi người vội khuyên.
Nhưng Trương Quân vẫn đứng bất động.
"Chúng tôi không thể rút lui được! Nếu chúng tôi rút, bọn chúng chắc chắn sẽ truy sát, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người thương vong hơn. Chúng tôi là quân đội Long Tổ của Long Quốc, là người giữ gìn trật tự giới võ đạo của Long Quốc. Chức trách của chúng tôi là giữ gìn sự ổn định giới võ đạo, nếu chúng tôi đi thì ai bảo vệ các ông?", Trương Quân lạnh lùng đáp.
Ai nấy ngây ra, nhìn Trương Quân với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Trương Quân ném khẩu súng trong tay đi, rút phắt bội kiếm đeo bên hông ra.
"Bỏ súng! Rút kiếm!".
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng luồng sáng trắng như tuyết xé rách chân trời.
Các chiến sĩ đều rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa chếch xuống đất.
Thái độ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!