Lời nói của Thanh Nha khiến người phụ nữ mặc đồ đỏ không thể phản bác.
Nhưng làm sao cô ta có thể cam tâm?
Người phụ nữ áo đỏ đôi mắt hung ác, nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu ở lưng chừng núi, lạnh lùng ra lệnh: "Thanh Nha, anh qua đó giết Trương Quân đi!"
"Cái gì?"
Thanh Nha hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Anh không nghe tôi nói sao? Đi! Giết Trương Quân cho tôi! Hắn ta là chỉ huy của những người này, nếu hắn chết, những kẻ này sẽ không có người lãnh đạo, đội hình sẽ nhanh chóng hỗn loạn! Mau hành động đi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
Tuy nhiên, Thanh Nha đứng ở phía xa siết chặt tay, một lúc lâu sau, anh ta mới đáp lời.
"Vũ đại nhân, xin hãy tha lỗi cho tôi....không thể làm theo mệnh lệnh!"
"Anh nói gì cơ?"
Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Anh không tuân lệnh tôi sao?"
"Vũ đại nhân! Mặc dù tôi đến từ Thánh Sơn, nhưng tôi cũng là người Long Quốc. Đây là những người lính bảo vệ nhân dân và sẵn sàng cống hiến hết mình cho nhân dân Long Quốc.....Tôi không thể ra tay với những người này!", Thanh Nha cúi đầu và trầm giọng đáp.
"Ha ha ha ha, Thanh Nha, anh trở thành người tốt như vậy từ khi nào? Anh đã quên thân phận của mình rồi sao? Lúc trước anh ra tay giết người chưa từng mềm lòng như bây giờ! Anh cảm động trước những tên ngốc này sao?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nhìn Thanh Nha chằm chằm.
"Vũ đại nhân....tôi...."
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, cút ra ngoài đó giết Trương Quân, như vậy tôi mới có thể vờ như không nghe thấy anh vừa nói cái gì, nếu không anh nên biết hậu quả sẽ như thế nào!"
"Đại nhân... tôi...."
"Đi ngay! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên giận dữ.
Thanh Nha sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng chỉ quỳ sụp trên mặt đất, không nói cũng không cử động.
"Chết tiệt! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận, dùng tay trái vỗ mạnh vào ngực Thanh Nha.
Phụt!
Lồng ngực Thanh Nha bị xé toạc, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra. Anh ta nặng nề ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Những người xung quanh đều bị sốc.
"Thanh Nha, anh chỉ là một con chó được Thánh Sơn chúng tôi nuôi dưỡng, tôi không bao giờ nghĩ rằng con chó này lại dám làm trái với mong muốn của chủ nhân của nó. Nếu đã như vậy, con chó này giờ là vô dụng, không cần phải giữ lại nó nữa. Người đâu, hãy lôi Thanh Nha vào huyết trận để biến đổi!" người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh ra lệnh
"Cái gì?"
Thanh Nha đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ: "Đại nhân, cô....tại sao có thể đối xử với tôi như thế này?"
"Những kẻ phản bội Thánh Sơn phải có kết cục như vậy! Thanh Nha, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không biết trân trọng nó. Nếu bây giờ anh quỳ xuống và cầu xin, có thể tôi sẽ suy xét lại", người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Răng của Thanh Nha như sắp bị nghiến nát đến nơi, đôi mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không cất tiếng cầu xin người phụ nữ mặc đồ đỏ tha cho mình.
"Chết tiệt! Kéo hắn xuống và lôi hắn vào huyết trận để biến đổi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận và hét lên ngay lập tức.
"Vâng!"
Hai cao thủ bên cạnh lao tới, cố gắng kéo Thanh Nha lên.
"Thanh Nha, anh không muốn giết những kẻ này sao? Vậy được, tôi sẽ biến anh thành huyết nhân mạnh nhất! Rồi anh sẽ tàn sát đội quân Long Tổ này bằng chính đôi tay của mình! Tôi sẽ khiến anh sống trong đau khổ cả đời!", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói một cách dứt khoát.
"Mặc dù Thanh Nha tôi chỉ là một con chó được Thánh Sơn nuôi dưỡng, nhưng tôi có ý chí của riêng mình! Không ai có thể kiểm soát nó!"
Thanh Nha đột nhiên gầm lên dữ dội, hất những người xung quanh ra xa, sau đó vỗ mạnh vào ngực mình.
Phụt!
Anh ta lại phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân có rất nhiều khí tức thoát ra. Thanh Nha đã tự phế bỏ tu vi, sau đó vô lực ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã.chết