Sự tham gia của quân Nam Cảnh và Lục Dã khiến trận chiến ở Thánh Sơn lại có sự biến hóa.
Tuy huyết nhân mạnh mẽ, nhưng số lượng không nhiều.
Còn những người đến Thánh Sơn lần này hầu như đều là chủ lực của quân Nam Cảnh và Lục Dã, hơn nữa vũ khí bọn họ được trang bị còn tiên tiến hơn cả quân đội Long Tổ.
Bị hỏa lực áp chế, huyết nhân không thể lại gần kẻ địch, hoàn toàn bị hỏa pháo bao trùm.
Trên người một số huyết nhân đã xuất hiện vết nứt.
Bọn chúng không phải kim cương bất hoại, chỉ cần luồng khí ý thần huyết bao trùm trên người bọn chúng bị phá thì vẫn sẽ bị giết như thường.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở sườn núi nhìn chằm chằm cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cứ tiếp tục thế này, chỉ e không tới nửa ngày, tất cả huyết nhân sẽ bị giết chết.
Đến lúc đó, Thánh Sơn thực sự không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa.
Sợ rằng nửa ngày vẫn chưa đủ để thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công.
Làm sao bây giờ?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không ngừng ngoái lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như phủ sương: “Tại sao Thần An vẫn chưa quay lại? Lẽ nào hắn chạy mất rồi? Khốn kiếp! Chỉ đành dựa vào Bạch Thắng vậy!”.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho tâm phúc, mới phát hiện cả Thánh Sơn đã bị mất tín hiệu.
“Khốn kiếp!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận, lập tức ngoảnh lại quát: “Người đâu!”.
“Đại nhân!”.
Một thủ hạ nhanh chân chạy tới.
“Đi gọi Bạch Thắng tới đây cho tôi!”.
“Vâng!”.
Người kia chạy ngay đi.
Nhưng một lát sau hắn đã quay lại, ôm quyền nói: “Bẩm Vũ đại nhân, vẫn chưa tìm thấy Bạch Thắng đại nhân!”.
“Chưa tìm thấy anh ta? Đỉnh núi chỉ có chừng đó, sao có thể không tìm thấy được? Chắc chắn là anh chưa tìm kĩ!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức giận nói.
Người kia vội quỳ xuống đất, run như cầy sấy: “Vũ đại nhân, thuộc hạ đã tìm hết rồi, quả thực không thấy bóng dáng của Bạch Thắng đại nhân đâu cả! Chắc là Bạch Thắng đại nhân không ở trên núi…”
“Bản thân anh vô dụng mà còn dám cãi à? Chết đi!”.
Trong lúc nóng giận, người phụ nữ mặc đồ đỏ liền đạp cho người kia một cái.
Bốp!
Phụt!
Người kia lập tức bay đi, trong miệng phun ra một miếng thịt lẫn máu, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng, tắt thở tại chỗ.
Lồng ngực người đó lõm xuống, lục phủ ngũ tạng đều nát bét.
“Hả?”.
Mọi người xung quanh đều biến sắc.
“Đi tìm Bạch Thắng ngay cho tôi, nếu không tìm thấy tung tích của anh ta thì đây chính là kết cục của các anh!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên.
“Vâng!”.
Những người xung quanh vội ôm quyền, sau đó chạy đi như bay.
Nhưng lần này, người phụ nữ mặc đồ đỏ chờ rất lâu vẫn không thấy ai về báo cáo.
Cô ta biết chắc chắn lũ súc sinh này đã bỏ chạy hết rồi.
“Khốn kiếp! Chờ tôi giải quyết xong lũ chuột này sẽ bắt hết các anh về, lột da cả lũ!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng đúng lúc này, một đám người bỗng đi từ trên đỉnh núi xuống.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
Những người này đều là quản lý cấp cao của Thánh Sơn.
Tả Hữu Thiên Vương, Tứ Đại Cuồng Tướng cùng với chấp sự, nguyên lão các bộ phận của Thánh Sơn.
Sắc mặt bọn họ lạnh lùng, đi về phía này, khuôn mặt tràn ngập giận dữ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt không cảm xúc nói: “Tại sao các ông không ở trên đỉnh núi hộ pháp cho chủ thượng mà tự ý chạy xuống đây làm gì?”.
“Hộ pháp?”.
Hữu Thiên Vương nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ, trầm giọng nói: “Vũ Thành Mị, cô to gan lắm! Muốn biến đổi chúng tôi thành huyết nhân? Hừ, cô muốn giết sạch chúng tôi sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghe thấy thế liền biết việc làm của mình đã bại lộ.
Nhưng cô ta không hề hoảng sợ, mà bình thản đáp: “Chỉ dựa vào đám huyết nhân kém cỏi bên dưới thì sắp không chống được quân đội của Long Quốc rồi. Tôi cần huyết nhân chất lượng hơn để bảo vệ Thánh Sơn, có lẽ trong số các ông có lựa chọn thích hợp!”.
“Trong số chúng tôi? Hừ, Vũ Thành Mị, cô đúng là biết nghĩ cho Thánh Sơn! Nếu đã vậy thì tại sao cô không vào huyết trận, biến đổi thành huyết nhân để bảo vệ Thánh Sơn đi? Chẳng phải cô tự nhận mình một lòng trung thành với thiên kiêu sao? Hôm nay chính là cơ hội để cô chứng minh lòng trung thành với thiên kiêu đấy!”, Tả Thiên Vương lạnh lùng đáp.
“Tôi không thể vào huyết trận được, nếu tôi vào đó thì ai chủ trì đại cục của Thánh Sơn?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mặt không cảm xúc nói.
“Hừ, nói cho cùng thì cô vẫn tham sống sợ chết!”, Hữu Thiên Vương hừ mũi nói.
“Muốn hi sinh chúng tôi để đổi lấy đại cục của Thánh Sơn? Sau đó một mình cô lấy hết công lao bảo vệ Thánh Sơn? Vũ Thành Mị, cô tính toán giỏi lắm!”, giọng nói của Tả Thiên Vương lạnh lẽo như băng.
“Nhưng cô tính nhầm rồi! Cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao?”.
Lại mấy người nữa lên tiếng, tất cả bọn họ đều vây quanh người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Cô ta nhíu mày: “Các ông muốn làm gì?”.
“Làm gì à? Vũ Thành Mị! Đương nhiên là cho cô cơ hội, để cô bảo vệ Thánh Sơn rồi!”, Hữu Thiên Vương cười khẩy nói.
“Nếu cô đã muốn cho chúng tôi vào huyết trận để biến đổi, thì bây giờ chúng tôi sẽ cho cô vào huyết trận để biến đổi cô thành huyết nhân, chắc cô sẽ không chống cự đâu nhỉ? Đây là cơ hội tốt để bảo vệ Thánh Sơn, chúng tôi nhường cho cô đấy!”.
“Hỗn xược! Các ông dám?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận.
“Đã đến nước này rồi, chúng tôi có gì mà không dám chứ? Ra tay!”.
“Lên!”.
Mọi người hò hét rồi xông về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Được! Được! Được! Nếu các ông đã muốn chết thì tôi thành toàn cho các ông!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ gầm lên rồi lao tới.
Hai bên đánh nhau túi bụi.