Nhìn bộ dạng sợ lớn hãi nhỏ của Lăng Phong, mỹ phụ Tần Thục Phân không khỏi nhìn lại chỗ kín giữa hai chân mình, cũng không nghe theo lời của Lăng Phong nói, lúc này chỗ đó đã nhễ nhại máu, nhiễm hồng cả jj của Lăng Phong.
Tần Thục Phân hiện tại rất hoài nghi, hắn cường hãn như vậy liệu có phải là một xử nam hay không, trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, nhìn dáng vẻ của hắn, mỹ phụ Tần Thục Phân biết nếu lúc này nàng không dạy dỗ, sau này hắn sẽ không nghe lời mình, nghĩ vậy nàng e thẹn nói:
- Tiểu tử thối, đó là Nhân Vi, ngươi..."
Trời ạ, những lời nói xấu hổ như vậy nàng sao có thể mở miệng đây.
Lăng Phong lắc lắc đầu nói:
- Ta xảy làm cái gì vậy? Hảo tỷ tỷ, đây không phải là lần đầu tiên cùa ngươi chứ, ta... Ta không biết ngươi!"
Tần Thục Phân xấu hổ sẵng giọng nói:
- Ngươi mới không phải là lần đầu tiên đó, chẳng phải đều là do ngươi gây ra sao, vậy mà còn nói, thật là đần độn mà."
Lăng Phong suy nghĩ một chút liền giật mình a một tiếng nói:
- Ta biết rồi, vậy mà không nghĩ ra ngươi đã có hai con a, mà lâu ngày không làm cho nên bây giờ bị ta khai hoa một lần nữa mới thành ra như vậy. Tốt,
ngươi dám mắng ta, để xem ta phạt ngươi thế nào."
Nói xong hắn hung hăng đè lên người nàng.
Sắc mặt Tần Thục Phân biến đổi khẽ kêu "A" một tiếng.
Lăng Phong thấy vậy liền dừng lại, cẩn thận hỏi:
- Làm sao vậy, làm đau ngươi sao, ta thật xin lỗi."
Thấy bộ dạng thương xót của Lăng Phong, trong lòng Tần Thục Phân không
khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào, lắc lắc đầu nói:
- Tiểu tử ngốc, người ta không có sao, không đau chút nào cả!"
Lăng Phong cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Vậy vừa nãy ngươi kêu cái gì?"
Tần Thục Phân thâm tình vạn chủng liếc mắt, sẵng giọng nói:
- Thực sự là đại ngu ngốc mà, ngay cả vui sướng trong thống khổ mà cũng không biết."
Lăng Phong hung hăng động thân, sau đó cười nói:
- Vậy ý của ngươi là ta làm vậy khiến ngươi rất sung sướng?"
Mặc dù Tần Thục Phân không muốn nói ra, thế nhưng cứ như lời Lăng Phong
dẫn dắt, khiến mình l nói thẳng ra như thế, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, không nói lên lời.
Mình hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là thừa nhận là do bị "Nhi" làm cho sảng khoái không nói lên lời rồi.
- Có đúng hay không a, nếu không nói, ta sẽ không làm nữa, mệt chết mất."
Lăng Phong nói xong liền rút jj ra. Nguyên bản chưa có thỏa mãn, bây giờ bên dưới lại trở nên trống rỗng, ngứa ngáy vô cùng, mỹ phụ Tần Thục Phân kìm lòng không đậu a lên một tiếng, rên rỉ nói:
- Ngươi, hảo đệ đệ, ngươi đừng..."
Lăng Phong liền lấy lại phong độ, nếu không để hắn chơi, hắn cũng không cần, hắn lập tức cười hỏi:
- Vậy có phải hay không đây?"
Tần Thục Phân nhìn thật sâu vào mắt Lăng Phong, sau đó nói:
- Đúng vậy, đệ đệ của ta không ngốc, tỷ tỷ được ngươi làm thật là sảng a." Nói xong ánh mắt nàng kiều mị pha lẫn chút hờn dỗi nói:
- Ngươi đúng là đồ tiểu quỷ, sao còn chưa làm người ta."
Nói xong, mỹ phụ nhân liền thở ra một hơi thật dài, than nhẹ.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Có một vị tiên sinh nói với ta, làm người phải nên thành thật, ngươi nói xem có đúng hay không?"
Quý phụ nhân Tần Thục Phân bờ má nhiễm hồng, đồng thời đem thân thể dán chặt lên người Lăng Phong...
Biết mỹ phụ Tần Thục Phân đang động tình, Lăng Phong mỉm cười thỏa mãn hỏi:
- Hảo tỷ tỷ, ngươi có đúng là rất muốn hay không?"
Lăng Phong về khoản này đúng thật là một cường nhân, mỹ phụ Tần Thục
Phân cũng thật lâu chưa được nếm mùi tình ái, lúc này được Lăng Phong dẫn đạo vài lần, giống như nước sông tràn bờ, mãnh liệt phun ra.
- Tiêu Diêu?!"
Tần Thục Phân hưng phấn mở bừng mắt, nhất thời thấy trên trán Lăng Phong xuất hiện một làn khói mờ ảo, ẩn hiện hai chữ "Tiêu Diêu",
'' trời ạ! Điều này rốt cuộc là nghiệt chướng gì đây!
Lăng Phong mặc dù cũng lên đến cao trào, thế nhưng khi nghe thấy tiếng
kinh của Tần Thục Phân, hắn cũng bừng tỉnh, vội nói:
- Ngươi cũng biết Tiêu Diêu song tu?!"
Có thể phát hiện ra trên trán mình có hai chữ Tiêu Diêu, chỉ có người hiểu được Tiêu Diêu ngự nữ tâm kinh của phái Tiêu Diêu mới thấy, hoặc là người có quan hệ với đệ tử chân truyền của phái Tiêu Diêu.
Rất hiển nhiên sau khi Tiêu Diêu Vương chết đi, Lăng Phong là truyền nhân duy nhất của Tiêu Diêu phái, thiên hạ này chỉ có mình hắn mới hiểu được Tiêu Diêu ngự nữ tâm kinh.
Như vậy mà đoán, Tần Thục Phân chính là cùng với truyền nhân của Tiêu Diêu phái phát sinh quan hệ, cuối cùng chỉ có thể là quan hệ cùng với Tiêu Diêu Vương. Cứ như vậy mà nói, vậy Tần Thục Phân chính là một trong mười tám vị sư nương của mình!
- Tiêu Diêu Vương là ngươi như thế nào của ngươi?"
Tần Thục Phân không nhịn được hỏi, điều này cũng thừa nhận nàng có quan hệ với Tiêu Diêu Vương.
Lăng Phong ha ha cười nói:
- Thật đúng là không đáng nhau thì không biết là người một nhà, ta có một người sư nương thật là tốt, khiến ta tìm thật khổ a! Tiêu Diêu Vương là sư phụ của ta, là hắn muốn ta đi tìm ngoài mười tám vị sư nương, sau đó chăm sóc các nàng, cho nên hôm nay chúng ta cùng giường chính là đã hoàn thành một tâm nguyện của sư phụ đó!"
- Cái gì, hoang đường... Hắn, hắn sao lại để ngươi làm chuyện này?"
Tần Thục Phân không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Lăng Phong cũng không giải thích nhiều, xuất ra một miếng ngọc bội đeo cho nàng, kể lại những lời của Tiêu Diêu Vương trước khi lâm chung nói, chúc các vị sư nương chung sống hòa thuận.
Tần Thục Phân nghe xong, lệ rơi đầy mặt, đã mười tám năm rồi, rốt cuộc mình cũng chờ được, thế nhưng mười tám năm sau không phải là Tiêu Diêu Vương mà là Lăng Phong so với hắn lại càng "Lợi hại" hơn.
Nguyên lai mười tám năm trước, Tần Thục Phân cũng là một trong những giang hồ thập đại mỹ nhân, nàng khi ấy là đệ tử của Thiên Trì Cung,
Nhân Vi từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, bởi vậy tại Thiên Trì Cung là một
chân truyền để tử! Tại Thiên Trì Cung tứ đại chân truyền đứng hàng thứ hai, trong Thiên Trì Cung có giáo quy thanh tâm quả dục, cấm yêu đương lập gia đình.
Thế nhưng Tần Thục Phân ở trong chốn giang hồ đã sớm gặp gỡ Tiêu Diêu Vương, kết quả hai người phát sinh quan hệ không thể vãn hồi, cuối cùng mang cốt nhục của Tiêu Diêu Vương.
Đám sư tỷ trong Thiên Trì Cung lại có lòng cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa vì Tần Thục Phân vi phạm giáo quy, tự nhiên bị đám sư tỷ xa lánh, kết quả bị trục xuất khỏi sư môn.
Tần Thục Phân cũng không hối hận, nàng khăng khăng một mình lang thang trên giang hồ đi tìm Tiêu Diêu Vương, không ngờ Tiêu Diêu Vương lại bị Lục Thanh Phong bắt, nghe đồn là bị chặt đầu rồi.
Tần Thục Phân khi ấy như bị mất hồn, chỉ thiếu nước là đi tự tử, nếu không phải bản thân mang cốt nhục của Tiêu Diêu Vương nàng đã sớm đi theo hắn rồi, chỉ đàng sống tạm bợ qua ngày, sau đó không lâu liền gặp được Nam Cung Hiên, rồi lấy hắn rồi sinh hạ hài tử.
Tứ đại thế gia cũng là một trong những môn phái tham dự việc tru sát Tiêu Diêu Vương, Tần Thục Phân sau khi tiến nhập Nam Cung thế gia đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu con mình nếu sau này được làm gia chủ của Nam Cung thế gia, nàng sẽ để tự tay hắn giết Nam Cung Hiên, vì Tiêu Diêu Vương báo cừu.
Kết quả tám tháng sau nàng sinh hạ một nam hài, hắn chính là Nam Cung Vũ. Sau này nàng lại cùng Nam Cung Hiên sinh hạ một nữ nhi là Nam Cung Vân, thế nhưng Nhân Vi nàng tịnh không phải thật tâm yêu Nam Cung Hiên, bởi vậy đối với Nam Cung Vân cũng không có dàng nhiều cảm tình.
Ngược lại, nàng luôn dàng hết tình cảm chăm sóc Nam Cung Vũ. Thế nhưng biểu hiện của Nam Cung Vũ lại nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng định đợi tới khi Nam Cung Vũ đủ mười tám tuổi sẽ nhận chức gia chủ.
Đáng tiếc bây giờ đã muộn, sau khi nàng nghe tin Nam Cung Vũ rơi xuống sườn núi bỏ mạng, nàng không thể chịu được cái loại đả kích này. Cho đến hôm nay nàng gặp được Lăng Phong giả mạo Nam Cung Vũ, cùng hắn phát sinh quan hệ.
Kỳ thật lúc đầu gặp mặt Tần Thục Phân đã biết Lăng Phong thực sự không phải là Nam Cung Vũ, thế nhưng vì báo thù Nam Cung thế gia, vì để cho lòng mình được thanh thản, nàng thậm chí không tiếc hi sinh sự thuần khiết của Nam Cung Vân, nghĩ tất cả mọi biện pháp để biến Lăng Phong thành Nam Cung Vũ thật.
Có lẽ là ông trời đã định sẵn, Lăng Phong cư nhiên chính là truyền nhân của Tiêu Diêu Vương, hơn nữa Tiêu Diêu Vương lại để hắn hoàn thành lời hứa của mình, hảo hảo mà chiếu cố mấy vị sư nương đã thất tán trên giang hồ.
Lăng Phong sau khi biết rõ tất cả mọi thứ về Tần Thục Phân, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác yêu thương, đồng thời giọng nói mang theo vẻ hào hùng vạn trượng:
- Sư nương, không, hảo nương tử, nếu là chuyện mà nàng muốn làm, ta nhất định sẽ vì nàng làm, Nam Cung Hiên, Nam Cung thế gia tất sẽ bị báo ứng, còn có Hoa Sơn Lục Thanh Phong nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Thế nhưng bất luận ra sao, trước sau như một ta sẽ tận tâm mà yêu nàng, bảo vệ nàng, không để bất luận người nào tổn hại nàng. Ta còn muốn nàng vì ta mà sinh thật nhiều tiểu hài tử nữa..."
- Phong! Lời chàng nói là thực sao?" Tần Thục Phân không thể tin được vào lỗ tai của mình, nói tiếp:
- Ta đã già rồi, hơn nữa lại là sư nương của chàng..."
Lăng Phong không cho là đúng nói:
- Ai nói nàng già, nàng tự nhận mình già sao? Thân thể nàng so sánh với Vân nhi một điểm cũng không kém. Mặt khác nàng quên công dụng của ngự nữ tâm kinh Tiêu Diêu phái rồi sao? Nó
có thể bảo trụ nét thanh xuân, vĩnh viễn giữ lại nét đẹp trên người nàng. Về phần thân phận của nàng, lúc lâm chung sư phụ đã an bài rất tốt rồi, nàng còn cố kỵ cái gì nữa? Đã nói rồi, nàng hiện tại chỉ có hơn ba mươi tuổi thôi, nếu như như nàng nguyện ý dù cho có già ta cũng không ngại! Nàng hãy nghĩ tới cảnh chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ở một nơi thế ngoại đào nguyên không ai tìm được, cùng ta sinh một đống hài tử, lúc đó thật sảng khoái biết bao?"
- Hảo đệ đệ, ta nguyện ý, yêu ta đi, để ta vì chàng mà sinh thật nhiều hài tử..."
Tần Thục Phân nghẹn ngào lên tiếng, nàng cảm động đến nỗi không kìm được nước mắt, chặt chẽ ôm lấy Lăng Phong, số chết không rời, rất sợ Lăng Phong đột nhiên sẽ rời bỏ nàng!
Tiêu Diêu ngự nữ tâm kinh được vận động, Lăng Phong cảm thấy một cỗ khí
tức từ đến đan điền truyền tới người Tần Thục Phân. Khoái nhạc không ngừng truyền tới tận cốt tủy mình. Lăng Phong chỉ cỗ khí tức chảy vào đan điền Tần Thục Phân, nhẹ nhàng thầm thì bên tai nàng:
- Tỷ tỷ không nên động, hiện tại ta đang dùng Tiêu Diêu ngự nữ tâm kinh để chúng ta song tu, nàng căn cứ vào khẩu quyết của ta, dụng tâm mà cảm thụ là được."
Tần Thục Phân vốn cũng mệt mỏi, quả nhiên nghe vậy không động đậy nữa,
nàng cảm thấy từng đợt khí lưu mát mẻ truyền vào thân thể mình, sự đau đớn do vận động lúc trước bây giờ đã biến mất, cảm giác so với lúc trước có điểm bất đồng!
Cứ như vậy, Lăng Phong chỉ huy dòng khí lưu tuần hoàn trong thân thể Tần Thục Phân một vòng tiểu chu thiên. Tần Thục Phân chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu này, nàng minh bạch Lăng Phong vì nàng mà đả thông kinh mạch! Vì vậy nàng im lặng cảm thụ dòng chảy của cỗ khí lưu này.
Không lâu sau Tần Thục Phân cảm thấy dòng khí lưu này từ chỗ âm u của nàng chảy vào bên trong người Lăng Phong, như vậy dòng khí lưu từ hai thân thể cứ thế mà tuần hoàn, dĩ nhiên tạo thành một vòng âm dương tương hỗ tương sinh lẫn nhau.
Quyển 2: Ma Giáo Sư Nương
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 185: Tần Thục Phân là sư nương
Chương 185: Tần Thục Phân là sư nương