Hà Ngọc Khiết sau khi được Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công tẩy lễ thì lực hồi phục của cơ thể đã vượt trội hơn người thường rất rất nhiều, nội lực thì càng gia tăng thêm mấy lần, tu vi nàng lúc này không nhiều người so sánh nổi. Tuy mới vừa trải qua việc phá thân nhưng vẫn không có gì bất tiện, chỉ là có chút thoát lực do bị cuồng bạo quá độ, lúc này lông mi nàng hơi run run mở ra, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
“A!”
Nàng vừa hồi phục ý thức thì liền nhớ đến một khắc trước khi mình hôn mê, nàng kinh hãi đến cực điểm hét ầm lên sau đó hướng đôi mắt dễ thương nhìn quanh. Tâm hồn người thiếu nữ căng thẳng vô cùng, nàng rất sợ nhìn thấy vết máu tươi dính trên giường gối, đó đúng là thảm kịch của nhân gian.
A!”
Lại một tiếng hét nữa vang lên, nhưng lần này lại mang ý nghĩa khác, chỉ thấy hai áng mây hồng trong chốc lát giăng đầy khuôn mặt ngọc của Hà Ngọc Khiết. Thì ra là lúc nàng quay đầu sang nhìn thì thấy Lăng Phong và Tĩnh Du tiên tử ôm nhau vô cùng thân mật nằm đấy. Mà trên mặt Tĩnh Du tiên tử lại mang theo nét cười thỏa mãn, dung mạo điềm tĩnh động lòng người, Lăng Phong thì cũng đang chìm vào trong mộng đẹp, khóe miệng vẫn còn hơi nhếch lên khoe ra nụ cười xấu xa đầy mị lực.
“Tại sao có thể như vậy a?”
Hà Ngọc Khiết trừng đôi mắt dễ thương ra nhìn một cách không dám tin, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng vừa mới đây tình cảnh vô cùng bi thảm, sao vừa mới tỉnh dậy thì lại thành một màn ấm áp hạnh phúc…
Nhìn thấy thân thể cường kiện của tình lang ôm chặt lấy một người ngọc mềm mại, đáng yêu và hoàn mỹ như thế thì trong lòng Hà Ngọc Khiết không khỏi sinh ra một cảm giác ghen tuông. Đôi mắt nàng mang theo chút oán hận hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Phong một cái rồi bất mãn hờn dỗi:
“Tiện nghi cho tên đại phôi đản chàng! Về sau nếu chàng dám khi dễ Tĩnh Du tỷ tỷ thì xem ra có dám biến chàng thành thái giám không!”
“Thế này cũng coi như là vạn hạnh rồi!”
Vừa nghĩ đến đây Hà Ngọc Khiết ngồi thấy ghen một chút ra còn cảm thấy vui mừng, mặc dù có chút vi phạm thế tục nhưng tính ra thì như vậy vẫn tốt hơn cho Tĩnh Du tiên tử!
“Sao bản thân mình lúc trước lại nói ra những lời như thế nhỉ? Không lẽ mình thật sự đã hoàn toàn đi vào thế giới của người nam nhân này?”
Hà Ngọc Khiết vừa nghĩ vừa nhớ đến bộ dạng nổi giận của ái lang, nét mê hoặc và thần bí đã hấp dẫn tính hiếu kỳ của nàng làm cho đến cả bản năng ghen tuông của nữ nhân cũng bị nàng ném lên tận chín tầng mây, trong lòng cứ quanh đi quẩn lại mấy suy nghĩ về những biến hóa kỳ quái của Lăng Phong.
Hà Ngọc Khiết duỗi tay ngọc muốn lắc lắc Lăng Phong để hắn tỉnh dậy nhưng vừa đưa tay ra thì dừng lại, nàng suy nghĩ cân nhắc đến cảm nhận của Tĩnh Du tiên tử. Tĩnh Du tiên tử lúc này đang nằm sấp lên người của Lăng Phong, mình trước tiên nên lay tỉnh Tĩnh Du tiên tử hay Lăng Phong đây? Nếu như hai người đều đồng thời tỉnh dậy thì không biết sẽ xảy ra biến cố gì!
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Hà Ngọc Khiết vừa lay Tĩnh Du vừa thấp giọng gọi nhỏ bên tai nàng ta, dưới tình huống này, Hà Ngọc Khiết đã xem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ là tỷ muội đồng bệnh tương liên của mình.
“Ân!”
Tĩnh Du từ mộng đẹp tỉnh dậy sau đó theo bản năng than nhẹ đáp lại, nàng mơ mơ màng màng còn chưa rõ tình huống, chỉ biết giờ phút này thể xác và tinh thần mình vô cùng khoan khoái và dễ chịu nên duỗi duỗi cái lưng đang mỏi.
Vốn thân thể Tĩnh Du tiên tử đã đẩy đà uyển chuyển rồi, sau khi được Lăng Phong kích tình tưới tiêu thì càng xinh đẹp động lòng người hơn, nên động tác lười biếng đáng yêu ấy khiến cho một nữ nhân như Hà Ngọc Khiết cũng không nhịn được có chút hâm mộ! Nét đẹp của Tĩnh Du tiên tử đã không thể dùng từ “thiên tiên hạ phàm” để hình dung nữa rồi, vẻ đẹp của nàng đã vượt qua khỏi phạm vi của thiên địa, thật khiến cho người khác phải sợ hãi thán phục.
Kỳ thật Hà Ngọc Khiết cũng đã hưởng thụ qua sự tưới tiêu của Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công nên cũng càng động lòng người thêm, chỉ là nàng vẫn chưa rời giường rửa mặt soi gương nếu không nàng cũng phát giác sự biến đổi của khí tức mình, tuyệt đối có thể xưng là tuyệt sắc giai nhân!
“À Ngọc Khiết, chào buổi sáng! A…”
Tĩnh Du tiên tử nhẹ nhàng đáp lại, cũng bởi vì nàng vặn vẹo thân thể mà làm nảy sinh dị trạng bên dưới khiến nàng cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trải qua một thời gian dài nghỉ ngơi thì tiểu Lăng Phong đã phục hồi sự cương cứng tự động duỗi ra lấp đầy mỗi một tấc âm cốc. Mà cũng là do động tác rất nhỏ đó của Tĩnh Du nên mới sinh ra cái ma sát tê dại tâm trí bên trong đó, cũng như một lời nhắc nhở cho Tĩnh Du biết hiện trạng mập mờ lúc này.
“Tỷ tỷ, sao thế?”
Hà Ngọc Khiết nằm nghiêng một bên nên cũng không nhìn được dị trạng giữa hai chân Tĩnh Du nên chỉ ân cần xáp lại gần, sợ Lăng Phong trong cơn mê loạn lại lộng thương Tĩnh Du.
“Không… Không có gì!”
Tĩnh Du trong chốc lát xấu hổ vạn phần, câu trả lời cũng run rẩy lắp bắp, đôi mắt dễ thương ngượng ngùng cúi nhìn xuống ngực không dám nhìn vào mắt Hà Ngọc Khiết.
“À! Hi hi…”
Lúc Hà Ngọc Khiết xáp lại gần, ánh mắt nàng vô tình nghiêng nhìn qua thì mới thấy chỗ tương liên chặt chẽ của Tĩnh Du và Lăng Phong, nhìn lên thì thấy Tĩnh Du có phần lo lắng, ưu thương bi phẫn. Hà Ngọc Khiết trong lòng không khỏi sinh ra một chút muốn trêu tức Tĩnh Du, đôi mắt sáng ngời của nàng thoáng hiện lên một tia vui vẻ sau đó cố ý dùng giọng nghiêm túc cười trêu chọc:
“Tỷ tỷ nha, thì ra...!”
“A...!”
Không đợi Hà Ngọc Khiết nói hết câu thì Tĩnh Du tiên tử đã xấu hổ đến cực điểm hô lên một tiếng rồi liều mình dùng sức nhấc mông lên.
Nhưng trời lại trêu ngươi, một cảnh khó xử rốt cuộc cũng xảy ra! Sau khi trải qua cuộc thảo phạt điên cuồng của Lăng Phong thì thân thể của Tĩnh Du đã sớm không còn sức lực. Nàng vừa vận sức thì lập tức một chút sức lực đó như bay biến đi đâu mất làm cho trong một khắc đó tay chân nàng lại bủn rủn ngã xuống, mông vừa nhấc lên nửa đường lại rơi xuống.
“A...”
Động tác đó lại làm cho khoái cảm dâng trào như thủy triều lên vậy, khiến cho cơ thể đang vô cùng mẫn cảm của Tĩnh Du vừa vất vả tụ được một chút khí lực lại tan biết đi hết, tay chân lại trở nên vô lực rũ xuống. Nàng xấu hổ đến cực điểm đem khuôn mặt chôn trọn trong lồng ngực tráng kiện vừa hận vừa yêu của Lăng Phong để tránh né sự thật như kiểu bịt tai mà đi trộm chuông vậy.
“Ha ha...”
Một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên! Hà Ngọc Khiết thấy điệu bộ xấu hổ của Tĩnh Du thì không nhịn được nữa vui vẻ cười phá lên.
“Tỷ tỷ à, hay là để muội đến giúp tỷ nhé!”
Hà Ngọc Khiết vừa cười nói vừa chuyển thân thành nửa nằm nửa quỳ, sau đó nàng vịn chặt lấy cánh tay của Tĩnh Du, nhẹ giọng đùa bỡn:
“Nếu chờ chàng tỉnh dậy thì không dễ làm nữa đâu!”
Cơn ngượng ngùng vô tận không chỉ làm cho Tĩnh Du mất đi toàn bộ sức lực mà còn làm cho tâm trí nàng hỗn loạn, liều mình gật đầu nghe theo sự phân bố của Hà Ngọc Khiết.
Không biết là do Hà Ngọc Khiết không đủ khí lực hay là nàng cố ý làm chuyện xấu mà quá trình “trợ giúp” vô cùng chậm, cứ từng phần từng tấc từ từ được nhấc lên, lâu lâu Hà Ngọc Khiết còn “mất sức” làm thân thể mềm nhũn của Tĩnh Du lại trượt xuống.
“Muội muội, đừng… đừng làm rộn!”
Tĩnh Du tiên tử dùng toàn bộ dũng khí nỉ non, ánh mắt bất đắc dĩ lộ ra vẻ cầu khẩn, còn dưới âm đ*o của nàng thì đã trở thành một mảng lầy lội. Những đợt ma sát tuy nhẹ nhưng lại sinh ra những cơn tê dại đánh thẳng vào rào chắn tâm linh của nàng kiến tâm hồn thiếu nữ không kiềm được xúc động muốn dùng sức dập mông xuống lần nữa để truy tìm cơn khoái cảm cực độ trong mộng ảo lúc trước.
Mình đang làm sao vậy? Tĩnh Du tiên tử không khỏi cảm thán sự thay đổi của bản thân, từ việc bị ép phải song tu bây giờ nàng lại chủ động hưởng thụ cơn khoái cảm đó, sự chuyển biến này thật quá kinh người đi.
Hà Ngọc Khiết và Tĩnh Du tiên tử rốt cuộc cũng hoàn thành một “công trình vĩ đại” vô cùng gian nan này, lưỡng nữ không kịp thở nằm vật xuống một bên. Từ đầu tới cuối Lăng Phong vẫn nằm yên không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm nghiền, bất quá hô hấp lại yên lặng gấp gáp hơn.
Với bản lĩnh kinh thiên của Lăng Phong thì từ lúc Hà Ngọc Khiết tỉnh dậy phát ra động tĩnh nhỏ đó hắn đã phục hồi sự thanh tỉnh để nhận ra mình đã làm trò ngu xuẩn gì… Không ngờ hắn đã cưỡng dâm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du tiên tử!
“Trời ạ! Phải làm sao đây? Chịu đòn nhận tội sao?... Nhưng mình chà đạp Tĩnh Du tiên tử như vậy, nàng sẽ đồng ý sao? Chỉ sợ là mình si tâm vọng tưởng thôi, mị lực của mình dù lớn cũng không lớn đến mức si tâm vọng tưởng như vậy!”
“Chuyện này làm sao xử lý đây? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì dù nam nhân toàn thiên hạ không vây công mình thì chỉ sợ những danh môn chánh phái khác cũng không bỏ qua cho mình, huống chi còn có nhóm cao thủ mỹ nữ của Ngọc Nguyệt hồ? Lực lượng của các nàng ấy so với Ma giáo càng cường đại hơn cả nghìn lần. Mình thì có lẽ là không sao, nhưng vạn nhất mình xảy ra chuyện gì thì các mỹ nhân ở nhà phải làm sao? Chính mình cũng không để để các nàng làm quả phụ a!”
Lăng Phong lúc này ngược lại vô cùng khó tin vào bản sự của mình, nhưng hắn tính vạn lần cũng không nghĩ tới mình là một người phi thường, tất nhiên người phi thường thì không thể suy đoán theo lẽ thường! Bản thân hắn dù mị lực không đủ xuyên phá trời xanh nhưng Tiêu Dao Ngự Nữ song tu tâm pháp lại có thể thay đổi nhân lý phàm tục. Kỳ thật tối qua Lăng Phong đã đạt đến một tầm cao mà bao nhiêu đời truyền nhân của phái Tiêu Dao từ trước đến nay chưa từng đạt tới, hắn đã đạt đến cảnh giới song tu cao nhất, khoảng cách tiến chân vào cảnh giới Tiêu Dao Thần Công đại pháp chỉ còn một một bước mà thôi. Nói trắng ra thì hắn cần phải song tu với các nữ nhân sở hữu một loại trong Thập Lục Đại Danh Khí, mà lúc này hắn đã có mười bốn loại chỉ còn thiếu mỗi Xuân Thu Khẩu Hà Bao cùng với Triều Hoa Lộ Vũ mà thôi.
Mười bốn người có danh khí trong hậu cung hắn theo thứ tự là:
- La Ngọc Thanh: Lý Châu Nghênh Long (long châu)
- Trữ Vô Song: Xuân Thủy Ngọc Hồ (chương ngư hồ) (Sói: bình ngọc)
- Thẩm Ngọc Quân: Cửu Khúc Hồi Tràng (dương tràng) (Sói: ruột dê)
- Thẩm Nhạn Băng: Phi Long Tại Thiên (phi long)
- Tử Lăng: Kiều Hoa Nộn Nhị (kê trĩ) (Sói: chim trĩ)
- Sư mẫu Bạch Quân Nghi: Hàm Bao Xuân Nha (áp chủy) (Sói: mỏ vịt)
- Tạ Lâm Lam: Phượng Hoàng Điểm Đầu (ưng câu) (Sói: mỏ ưng)
- Liễu Thi Vân: Bỉ Mục Ngư Vẫn (tiền thùy) (Sói: cúi đầu)
- Chiêu Dương công chúa: Như Ý Ngọc Hoàn (thê điền) (Sói: ruộng bậc thang)
- Lục Phỉ Nhi: Hương Lăng Ngọc Xỉ (phi ngư tử) (Sói: trứng cá)
- Hứa Phượng Phượng: Bạch Ngọc Lão Hổ (bát trảo ngư) (Sói: bạch tuộc)
- Tuyết Phượng Hoàng: Tằng Loan Điệp Chướng (thiên điều khâu dẫn) (Sói: con giun)
- Thêm người mới gia nhập hàng ngũ là Tĩnh Du tiên tử: Ngọc Bạng Hàm Châu (cáp bạng) (Sói: con trai, con trai nhả ngọc trai ấy nhé không phải thằng con trai đâu.)
Thập Lục Đại Danh Khí là thứ không thể thiếu để tu Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công thành đạo, thực tế trong các giai đoạn tu luyện Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công đạt tới Tiêu Dao Thần Công của các truyền nhân của phái Tiêu Dao thì người cao nhất chỉ đã từng song tu qua không hơn mười nữ nhân sở hữu danh khí. Dù sao mười sáu loại danh khí đó đều là trong vạn người chưa chắc có một, muốn gặp nữ nhân sở hữu nó thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, rất nhiều người cả đời cũng không gặp được một nữ nhân như vậy, mà cho dù gặp được một người cũng không chắc gặp được người thứ hai. Dù cho ngươi có là quân sư của một nước có trong hậu cung bao nhiêu giang sơn mỹ nhân nhưng trong ba ngàn phòng cung cũng chưa chắc có một người sở hữu danh khí. Mà Lăng Phong bay giờ có mười bốn loại trong mười sáu thì đúng là thật không dễ. Sau khi trải qua bao nhiêu đem song tu hắn mới đạt đến Tiêu Dao Thần Công tầng thứ tám, tu vi đạt đến cảnh giới bán tiên, chỉ là bản thân hắn không biết mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 356: Thập Lục Đại Danh Khí
Chương 356: Thập Lục Đại Danh Khí