TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 145: Đem ông ta đi chôn


Khi nhìn thấy người bước xuống từ chiếc Ferrari thì Phương Hiểu Như thiếu chút nữa đã rên lên thành tiếng, hôm nay tận thế rồi sao? Nếu không sao lại phát sinh những sự việc điên cuồng như vậy? Đầu tiên là tên mập chạy đến bằng một chiếc BMW, bây giờ chị Hinh lại chạy đến bằng Ferrari.

Khi Phương Hiểu Như thấy Tôn Hinh Hinh tay trong tay với Hạ Thiên tiến vào cửa hàng thì không nhịn được phải hỏi:

- Chị Hinh, đừng nói là Hạ Thiên tặng Ferrari cho chị nhé?

Tôn Hinh Hinh nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh, nàng nở nụ cười thản nhiên:

- Hiểu Như, nếu không không phải cậu ấy tặng thì chị có thể mua Ferrari chạy đi làm sao?

Phương Hiểu Như cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ, những năm gần đây trong đầu nàng có những ý nghĩ gì, bây giờ tất cả đều không dùng được. Nửa tháng trước Hạ Thiên không có tiền dùng cơm, phải ứng trước lấy một ngàn tiền lương, mà nửa tháng sau hắn đã có thể tặng một chiếc Ferrari cho bà chủ cửa hàng hoa.

- Đại ca, đại tẩu.

Tên mập tranh thủ thời gian đến chào hỏi.

Mà tên tiểu đệ lái xe của tên mập cũng vội vàng xuống xe, hắn chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh khom lưng hành lễ:

- Chào thiên ca, chào thiên tẩu.

- Không cần khách khí như vậy.

Tôn Hinh Hinh cảm thấy không quen.

- Cám ơn thiên tẩu.

Tên tiểu đệ lại nhanh chóng chạy ra ngoài.

- Mập, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi chạy đến đây?

Tôn Hinh Hinh có chút kỳ quái.

- Đại tẩu, em có việc cần xin chỉ thị của chị.

Tên mập cung kính nói.

Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực:

- Chuyện gì?

Tên mập tranh thủ thời gian trả lời:

- Đại tẩu, là thế này, em nghĩ muốn sắp xếp người đến hầu hạ chị, hỗ trợ chị những công việc bình thường, ví dụ như giúp nấu cơm, nói chính xác là không để đại tẩu phải làm việc nặng nhọc, không biết ý đại tẩu thế nào?

Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:

- Điều này không cần, bây giờ trong cửa hàng cũng không có nhiều việc.

- Đại tẩu, bây giờ thân phận của chị không giống như trước, bên cạnh không có người chăm sóc là không được. Đại ca thì rất bận, chúng em đều là đàn ông, cũng không thuận tiện. A Báo có một cháu gái, là người đến từ nông thôn, cũng có chút lanh trí, vì vậy muốn để cô ấy đi theo đại tẩu, cũng coi như để đề phòng có chuyện xảy ra.

Tên mập giải thích, người hắn nói đến chính là Đinh Linh, Đinh Báo cảm thấy để Đinh Linh ở bên cạnh mình thì sớm muộn gì cũng có chuyện, vì vậy hắn dứt khoát đưa nàng đến bên cạnh Tôn Hinh Hinh.

Thân phận không giống như trước sao?

Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ, thân phận của nàng bây giờ quả thật đã không còn giống trước đó, tất nhiên điều kiện tiên quyết là nàng phải là người phụ nữ của Hạ Thiên. Nếu không thì nàng cũng chẳng khác gì trước kia.

Tối qua tôn hinh hinh đã ngủ luôn trong xe ở bờ sông, dù là ở trên xe nàng cũng ngủ rất ngon, nằm một giấc đến hừng đông mà không hề có những ác mộng như trước. Nàng biết đó là vì ở bên cạnh Hạ Thiên, điều này làm nàng cảm thấy rất an toàn thoải mái, nàng càng thêm ý thức được mình khó thể rời khỏi Hạ Thiên.

- Cũng được, trước tiên cậu đưa cô bé ấy đến đây.

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng gật đầu, có lẽ bắt đầu từ bây giờ nàng đã thích ứng với sự thay đổi thân phận.

- Vâng, đại tẩu, em phải đi đưa cô ấy đến.

Tên mập đứng lên rất hưng phấn:

- Đại ca, đại tẩu, em đi trước, lát nữa em sẽ quay lại.

- Đi thôi.

Hạ Thiên ngáp một cái, hắn có chút vô tình, tối qua Tôn Hinh Hinh không thoải mái vì vậy hắn cũng không thể ngủ ngon. Cuối cùng hắn phát hiện ra mình có thể ngủ trong sơn động nhưng khó thể ngủ ngon trong xe.

- Hạ Thiên, có phải cậu không ngủ ngon? Nếu không cậu về nhà nghỉ trước đi.

Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên ngáp liên tục, vì vậy mà không khỏi dùng giọng ân cần hỏi han.

Hạ Thiên còn chưa nói thì chuông điện thoại đã vang lên, hắn thuận tay móc điện thoại rồi dùng giọng mất kiên nhẫn nói:

- Alo.

- Sư phụ, là tôi đây, anh đang ở đâu vậy?

Trong điện thoại vang lên một âm thanh vui sướng như chim sẻ.

Hạ Thiên chợt ngẩn người, sau đó hắn lập tức biết giọng nói này thuộc về Triệu Thanh Thanh. Nha đầu này từ hôm bị Lãnh Băng Băng mang khỏi quán karaoke Thịnh Thế thì chưa từng xuất hiện, điều này làm Hạ Thiên tưởng rằng nàng đã thay đổi ý kiến, không còn muốn bái mình làm thầy, nào ngờ bây giờ lại gọi điện thoại.

- Anh chưa thu em là đồ đệ.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

Triệu Thanh Thanh lập tức nôn nóng:

- Sư phụ, anh không thể mất uy tín như vậy, anh rõ ràng đã đồng ý rồi.

- Anh đồng ý khi nào?

Hạ Thiên bất mãn nói, hắn nhớ mình chưa từng đồng ý.

Triệu Thanh Thanh dùng giọng muốn khóc đến nơi nói:

- Sư phụ sao lại như vậy? Người ta bị giam lỏng và cấm đoán nhiều ngày, bây giờ mới có thể điện thoại cho anh, vậy mà anh còn không nhận, anh làm tôi thất vọng rồi. Anh là đại hiệp, như vậy cũng phải có phong độ của đại hiệp chứ? Tôi không thèm nói chuyện với anh, tôi đi tìm chị Tiểu Kiều.

Triệu Thanh Thanh cúp điện thoại, Hạ Thiên lại sững sờ, cái gì mà phong độ đại hiệp, có liên quan gì đến mình sao? Hắn cũng không muốn làm đại hiệp.

- Thanh Thanh à?

Tôn Hinh Hinh không khỏi hỏi.

- Đúng là nha đầu này, mặc kệ cô ấy, để cô ấy đi tìm Tiểu Kiều!

Hạ Thiên thuận miệng nói, hèn gì không thấy Triệu Thanh Thanh xuất hiện, ra ra bị nhốt ở nhà.

Hạ Thiên cũng rất bất mãn với người cấm đoán Triệu Thanh Thanh, sao lại nhốt một người lâu như vậy?

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên không khỏi có chút buồn bực, không phải nha đầu Triệu Thanh Thanh nói đi tìm Tiểu Kiều sao? Chẳng lẽ thay đổi ý kiến rồi?

Hạ Thiên xem điện thoại mà cảm thấy oan uổng cho Triệu Thanh Thanh, nha đầu kia không thay đổi nhanh như vậy, người điện thoại đến là Liễu Vân Mạn.

- Hạ Thiên, lúc này có rãnh không?

Giọng nói của Liễu Vân Mạn trong điện thoại có chút bất đắc dĩ.

- Chị Vân Mạn, có chuyện gì vậy?

Hạ Thiên hỏi.

- Vừa rồi Mai Tam thẩm gọi điện thoại đến cho tôi, hình như Tam thúc đã xảy ra chuyện, muốn mời cậu đến xem.

Liễu Vân Mạn nói.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn đi:

- Chị Vân Mạn, tôi cũng không muốn xem bệnh cho khỉ.

- Hạ Thiên, Mai Tam thẩm hình như rất nôn nóng, cũng chưa biết tình hình cụ thể, cậu giúp tôi một lần nhé, đến xem tình huống thế nào.

Liễu Vân Mạn cũng không còn biện pháp gì khác, tuy nàng rất bất mãn với Tam thúc, nhưng dù sao đây cũng là Tam thúc của nàng, dù xảy ra chuyện cũng không thể không quan tâm.

- Vậy thì được.

Hạ Thiên tuy không tình nguyện giúp Liễu Kỳ, nhưng vợ nói thì phải giúp.

- Vậy cậu bây giờ đang ở đâu? Tôi đến đón.

Liễu Vân Mạn hỏi.

... ....

Liễu Kỳ có năm bà vợ nhưng không ở cùng một chỗ với nhau, hắn mua cho mỗi bà vợ một căn nhà ở năm khu vực khác biệt, như vậy để tránh cho các bà vợ thường xuyên đối mặt với nhau. Sau đó hắn mua một căn biệt thự ở khu Đế Cảnh Hào Viên, năm bà vợ thay phiên nhau đến ở, mỗi bà một tuần. Không thể không nói thời gian của Liễu Kỳ phần lớn đều rất sung sướng, trách không được rất nhiều đàn ông trong thành phố Giang Hải phải hâm mộ.

Tuần lễ này người làm bạn với Liễu Kỳ là Lý Lam, tuy đã hơn bốn mươi nhưng nhìn qua giống như chỉ hơn ba mươi, mà Lý Lam cũng là vợ được Liễu Kỳ thích nhất. Nghe nói cũng vì điều này mà Liễu Kỳ luôn cố gắng trên người Lý Lam, vì vậy mà Lý Lam sinh con cũng nhiều hơn những bà vợ khác. Lý Lam có hai nam một nữ, mà bốn bà vợ khác thì ngoài Mai Nhược Đình có một nữ, cả ba đều sinh con trai.

Đêm qua Liễu Kỳ đột nhiên phục hồi lại năng lực thần kỳ của đàn ông, vì vậy mà hắn giúp Lý Lam chết đi sống lại cả đêm. Lý Lam ngủ một giấc đến sáng, đến khi nàng tỉnh lại thì lấy Liễu Kỳ lạng băng nằm ở bên cạnh.

Lý Lam sợ phát khiếp, nàng cho rằng Liễu Kỳ đã chết, vì vậy tranh thủ điện thoại cho Mai Nhược Đình, vì quan hệ giữa nàng và Mai Nhược Đình là rất tốt.

Sau khi Mai Nhược Đình đến biệt thự thì phát hiện ra Liễu Kỳ còn chưa chết, lão vẫn còn nhịp tim, tuy khá yếu nhưng rõ ràng vẫn còn sống.

Sau khi biết Liễu Kỳ không chết thì Lý Lam thở phào một hơi, ngay sau đó đề nghị đưa Liễu Kỳ đến bệnh viện. Nhưng Mai Nhược Đình cảm thấy tình huống của Liễu Kỳ rất quỷ dị, nếu đưa đến bệnh viện thì sợ đám bác sĩ sẽ làm cho chết giấc. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì nàng liền điện thoại cho Liễu Vân Mạn, hy vọng có thể kéo Hạ thần y đến xem bệnh.

Đến khi Liễu Vân Mạn và Hạ Thiên vào trong biệt thự, Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng hiểu vì sao Mai Nhược Đình không nói rõ trong điện thoại, thì ra đây là một việc rất xấu hổ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Mai Nhược Đình không muốn đưa Liễu Kỳ đến bệnh viện.

Hạ Thiên nghĩ mãi mà không rõ, Liễu Kỳ này không phải bị liệt dương sao? Chẳng lẽ đã được chữa trị? Điều này không đúng, trừ Hạ Thiên ra thì chẳng có ai chữa tốt được cho Liễu Kỳ.

Hạ Thiên nghĩ vậy mà không khỏi nhìn sang Lý Lam, chẳng lẽ người phụ nữ này có sức quyến rũ đặc biệt, thậm chí còn chữa được cả bệnh liệt dương? Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đã chối bỏ ý nghĩ này, tuy người phụ nữ này rất xinh đẹp nhưng cũng không bằng Mai Nhược Đình, cũng không thể có được năng lực gì quá mức.

- Ủa?

Hạ Thiên nhìn Liễu Kỳ đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, hắn có chút kinh ngạc, lần trước xem bệnh thì thấy người này có thể sống ít nhất là hai năm nữa. Nhưng bây giờ sao lại nhanh chóng đến tình trạng dầu hết đèn tắt rồi?

- Hạ Thiên, sao vậy?

Liễu Vân Mạn hỏi.

- Có gì đó là lạ.

Hạ Thiên cầm lấy cổ tay của Liễu Kỳ, một lát sau hắn quay đầu hỏi Mai Nhược Đình và Lý Lam:

- Ngày hôm qua có người trị bệnh cho con khỉ này sao?

Mai Nhược Đình và Lý Lam thấy Hạ Thiên gọi chồng mình là khỉ thì có chút xấu hổ, Lý Lam lắc đầu:

- Có lẽ là không, nhưng hôm qua chồng tôi ở công ty, tôi cũng không ở chung với ông ấy.

- Ngày hôm qua tôi có mặt ở công ty nhưng cũng không biết rõ chuyện của chồng, nếu nói theo lý, có người chữa tốt cho anh ấy thì chúng tôi cũng phải biết.

Mai Nhược Đình lại nhíu mày.

Liễu Vân Mạn nhíu mày:

- Hạ Thiên, rốt cuộc Tam thúc thế nào? Cậu có thể cứu tỉnh được sao?

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Chị Vân Mạn, cũng không phải không cứu ông ta tỉnh lại được, nhưng phiền phức lắm, mà dù có tỉnh lại cũng không sống thêm được bao lâu, các người trực tiếp mang ông ta đi chôn được rồi.

Đọc truyện chữ Full