TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 152: Chỉ có giá một trăm đồng


- Cô mới ngốc.

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Tôi nói không quan tâm đến cô, cô nói nhảm làm gì vậy?

Hạ Thiên không có hứng thú với người phụ nữ này, hắn tiếp tục nói với Diệp Thiếu Kiệt:

- Này, Diệp Thiếu Kiệt ngu ngốc, tai điếc rồi à? Lại đây cho tao.

Diệp Thiếu Kiệt bị người ta chửi hai lần, cuối cùng hắn cũng có động tĩnh. Hắn đứng lên vừa đi về phía Hạ Thiên vừa tức giận quát:

- Hạ Thiên, đây không phải nơi mày có thể làm càn, mày muốn tìm phiền phức sao? Tốt lắm, chúng ta ra ngoài giải quyết.

Diệp Thiếu Kiệt cũng không đợi Hạ Thiên mở lời, hắn nhìn về phía người phụ nữ kia rồi nói với vẻ mặt áy náy:

- Chị Hồng, xấu hổ quá, rước phiền phức đến cho chị rồi.

- Diệp thiếu gia, cậu cứ quay về chỗ ngồi.

Người phụ nữ được gọi là chị Hồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:

- Tôi cho cậu một cơ hội, cậu lập tức rời khỏi quán bar của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Cô uy hiếp tôi sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui sướng nhìn chị Hồng, hắn không thích bị uy hiếp, mà lại càng không thích bị phụ nữ uy hiếp.

Giọng nói của chị Hồng chợt trở nên lạnh như băng:

- Tôi cũng không thích uy hiếp người khác, vì mỗi lời tôi nói đều là sự thật.

- Vậy thì được, nếu cô đã thích uy hiếp, tôi cũng có một câu muốn nói.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi cũng cho cô một cơ hội, bây giờ tôi muốn đánh tên Diệp Thiếu Kiệt, tốt nhất cô đừng xen vào, nếu không tôi đập nát quán bar của cô.

- Rất tốt, tôi mở quán mười năm mà đây là lần đầu tiên có kẻ uy hiếp.

Chị Hồng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt như nhìn kẻ đã chết.

Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:

- Cô lấy đâu ra nhiều cái đầu tiên như vậy? Tưởng mình là xử nữ à?

- Tôi đã cho cậu một cơ hội, đáng tiếc là cậu không biết quý trọng.

Chị Hồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng xoay người nói một câu:

- Đánh gãy răng nó, ném ra đường.

- Vâng, chị Hồng.

Một giọng nói khàn khàn vang lên, sau đó một bóng người lóe lên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện cực kỳ quỷ dị trước mặt Hạ Thiên một khoảng không xa. Người này ăn mặc bình thường như Hạ Thiên, tướng mạo bình thường, dáng người không cao, nhìn qua có vẻ hơi gầy, điều duy nhất làm người ta sinh ra cảm giác đặc biệt chính là cặp mắt hắn rất sâu sắc và có thần.

Người đàn ông này nhìn Hạ Thiên, hắn dùng giọng khàn khàn đặc biệt nói:

- Tôi là Phương Sở, cậu nhớ rõ tên, sau này còn có thể tìm đến báo thù.

- À, anh cũng nhớ kỹ, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, nếu anh muốn chết thì chỉ có cách xuống gặp mặt than vãn với Diêm Vương.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Vẻ mặt Phương Sở lộ ra nụ cười:

- Rất tốt, tôi thích người cuồng ngạo, bây giờ tôi muốn xem cậu thật sự có thực lực như lời nói hay không?

Khi thấy Phương Sở chuẩn bị ra tay thì trong mắt Diệp Thiếu Kiệt lóe lên cái nhìn đắc ý, nhưng đúng lúc này một âm thanh chợt vang lên:

- Dừng tay.

Một tên trông có vẻ hèn mọn vô sỉ tiến vào, là Kiều Đông Hải, hắn đi về phía chị Hồng nói:

- Chị Hồng, nể mặt tôi, chuyện này bỏ qua.

Chị Hồng xoay người nhìn Kiều Đông Hải, trong mắt nàng có chút kinh ngạc:

- Kiều đại thiếu gia, người này có quan hệ với cậu sao?

- Chị Hồng, cậu ta là hôn phu của Tiểu Kiều.

Kiều Đông Hải trực tiếp nói ra thân phận của Hạ Thiên:

- Nếu có gì đắc tội thì tôi thay mặt xin lỗi, mong chị Hồng nể mặt, việc này xí xóa.

- Thì ra hắn là hôn phu của Kiều tiểu thư, xem ra tôi cũng nhìn lầm.

Chị Hồng nhìn Hạ Thiên, nàng rất kinh ngạc, sau đó lập tức thay đổi chủ đề:

- Kiều đại thiếu gia, đáng lý ra tôi phải nể mặt cậu, nhưng em rể của cậu lại không nể mặt tôi. Thế này đi, nếu cậu ta tự miệng xin lỗi tôi, tôi sẽ xem như sự việc này chưa từng xảy ra.

- Cô có bị bệnh không?

Kiều Đông Hải còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Thiên đã nói:

- Tôi việc quái gì phải xin lỗi cô, bây giờ cô làm chậm trễ thời gian của tôi, tôi còn muốn tìm cô tính sổ.

Kiều Đông Hải nghe thấy như vậy thì chợt đau đầu, hắn biết mình đã thất bại khi muốn sắp xếp ổn thỏa.

- Kiều đại thiếu gia, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, không phải tôi chẳng nể mặt, mà em rể của cậu không muốn bỏ qua.

Giọng nói của chị Hồng chợt trở nên lạnh lùng:

- Tôi đã nể mặt Kiều đại thiếu gia, đáng tiếc là cậu ta không nể mặt cậu.

- Chị Hồng, thật ra đây chỉ là ân oán cá nhân giữa Diệp Thiếu Kiệt và Hạ Thiên, hắn không phải đến gây phiền toái cho chị, chị Hồng cũng không nên trúng kế người khác.

Kiều Đông Hải khẽ lắc đầu, cũng không chờ chị Hồng đáp lời, Kiều Đông Hải nhìn sang Diệp Thiếu Kiệt:

- Này Diệp thiếu gia, cậu không thấy mưu kế của mình quá kém sao? Cậu chọc giận Hạ Thiên, sau đó trốn đến đây, cố ý muốn gây phiền toái cho chị Hồng sao?

- Kiều thiếu gia, anh có thể nói đúng sự thật được không? Trước nay tôi chưa từng gặp đứa em rể nàng của anh, sao có thể chọc giận hắn?

Diệp Thiếu Kiệt dùng giọng không nhanh không chậm nói.

-Kiều đại thiếu gia, dù Diệp thiếu gia thật sự muốn tránh né Hạ Thiên, như vậy cũng coi như Diệp thiếu gia coi trọng Mễ Hồng tôi. Đây là quán bar của tôi, đã là khách của quán, trước khi rời khỏi quán bar sẽ do tôi bảo vệ.

Chị Hồng thản nhiên nói:

- Dù bất kỳ kẻ nào muốn gây rối ở quán bar của tôi thì đều phải bị đánh, tôi nghĩ Kiều đại thiếu gia cũng biết quy củ này chứ?

- Chị Hồng, nói như vậy chị nhất định ra mặt thay cho Diệp Thiếu Kiệt sao?

Kiều Đông Hải nhíu mày, hắn có chút cố kỵ với người phụ nữ này, nhưng điều đó cũng không phải hắn thật sự sợ nàng, chẳng qua chỉ không muốn tạo phiền phức cho nhau mà thôi.

- Kiều đại thiếu gia, tôi đã nói rất rõ rồi, khách trong quán của tôi đều được bảo vệ.

Giọng nói của Chị Hồng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, rõ ràng không có ý muốn nhượng bộ.

Giọng nói miễn cưỡng của Hạ Thiên chợt vang lên:

- Để xem cô bảo vệ thằng ngu Diệp Thiếu Kiệt này thế nào.

Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì đã tung ra một bạt tai, sau đó là những âm thanh vang lên vang dội, những cái tát liên tục ghé thăm gương mặt Diệp Thiếu Kiệt.

- Hạ Thiên, mày, con bà mày dám đánh tao sao?

Diệp Thiếu Kiệt rống lên.

Hạ Thiên nhấc chân đạp trúng bụng Diệp Thiếu Kiệt, đối phương quá đau ôm bụng ngã xuống đất.

- Đánh mày thì thế nào?

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Thằng ngu, mày đưa ra mười triệu nói vợ tao lên giường với mày một đêm phải không? Bây giờ tao cho mày một trăm đồng, cho mày đi với tao một đêm.

Hạ Thiên móc từ trong túi ra một tờ tiền một trăm đồng, hắn ném về phía Diệp Thiếu Kiệt đang nằm trên mặt đất:

- Thằng ngu như mày chỉ có giá một trăm đồng thôi.

Kiều Đông Hải nhìn Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh Hạ Thiên, cuối cùng hắn cũng hiểu ra. Tên khốn Diệp Thiếu Kiệt muốn chơi Tôn Hinh Hinh, muốn kéo Tôn Hinh Hinh lên giường, hèn gì Hạ Thiên sẽ phải chạy đến thăm hỏi.

- Kiều đại thiếu gia, bây giờ không phải là tôi không nể mặt cậu.

Vẻ mặt Mễ Hồng tức giận đến mức trắng nhợt, nàng gầm lên:

- Phương Sở, cắt đứt hai tay tên này ném ra ngoài.

- Bốp.

Mễ Hồng đột nhiên cảm thấy trước mắt đầu sao, gò má nóng hôi hổi, khoảnh khắc này nàng thiếu chút nữa đã ngất xỉu, mình...Mình bị người ta tát sao?

- Cô có biết mình rất lắm mồm không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mễ Hồng:

- Tôi đã nói cô đừng nhúng tay vào, cô lại thích xen vào chuyện người khác, cô thích chơi ngược đãi phải không? Tôi giúp cô, đánh cô và cả thằng ngu Diệp Thiếu Kiệt này.

Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, hán xoay người và phát hiện một bóng người lao về phía mình, đó là Phương Sở.

Tốc độc của Phương Sở rất nhanh, nắm đấm vung ra như sấm sét. Hạ Thiên không có tâm tư dây dưa với người này, hắn cũng không né tránh mà tiện tay vung đấm.

- Ầm!

Hai nắm đấm va vào nhau, một tiếng nổ trầm trầm vang lên.

Một lực lượng khổng lồ ép đến làm Hạ Thiên không thể nào đứng vững, hắn lui về phía sau vài bước, mà Phương Sở lại đứng yên không động đậy. Lúc này cứng đối cứng, không ngờ Hạ Thiên lại rơi vào thế hạ phong.

Hạ Thiên lập tức nổi giận, sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục, hắn mà thua, hắn sao thua được?

- Có thể tiếp được năm phần lực của tôi, cậu cũng có chút bản lĩnh.

Giọng nói của Phương Sở rất âm trầm, có chút kiêu ngạo.

- Vậy anh thử tiếp năm phần lực của tôi xem thế nào.

Hạ Thiên đánh ra một quyền, trong không khí vang lên tiếng nổ rền như sấm động.

Vẻ mặt Phương Sở chợt biến đổi, hắn cảm thấy một quyền của đối phương có lực lượng quá lớn, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua, mười năm nay hắn chưa từng thua ở Giang Hải.

Chân khí vận chuyển, Phương Sở dùng tất cả sức lực ép lên tay, hắn cũng tung quyền đón chào Hạ Thiên.

- Ầm.

Hai nắm đấm lại va chạm vào nhau, một tiếng nổ trầm đục vang lên, những con sóng khí tỏa ra bốn phía. Mễ Hồng ở bên cạnh cảm nhận được một lực lượng khổng lồ cuốn đến, nàng bị nhấc lên và ném xuống đất, Kiều Đông Hải cũng bị sóng khí ép ra phía sau hơn mười bước, cuối cùng mới đứng vững. Mà Tôn Hinh Hinh đứng ở sau lưng Hạ Thiên lại chẳng việc gì.

- Á... ...

Phương Sở hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể bắn lên không, hắn há miệng phun ra một ngụm máu giữa không trung:

- Phụt!

- Ầm!

Thân thể Phương Sở đập mạnh xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?

Hạ Thiên có thói quen chỉ dùng một phần lực lượng, vì vậy lần đầu tiên bị Phương Sở đánh lui, điều này làm hắn rất căm tức. Vì vậy mà nắm đấm thứ hai được tung ra với năm phần lực lượng, hơn nữa là nén giận đánh ra, không có tính toán nương tình. Phương Sở nhận lấy một quyền như vậy tất nhiên sẽ bị đánh bay.

- A Sở.

Mễ Hồng bò lên khỏi mặt đất, nàng kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó nàng chạy về phía Phương Sở:

- A Sở, cậu không sao đấy chứ?

Phương Sở đã sớm hôn mê, tất nhiên hắn sẽ không thể trả lời Mễ Hồng.

- Người đâu, đến đây ngay, đưa A Sở đi bệnh viện.

Mễ Hồng rõ ràng rất quan tâm đến Phương Sở, khoảnh khắc này nàng đã quên mất trước đó Hạ Thiên tát mình.

Vài người vội vàng chạy đến mang Phương Sở chạy ra ngoài quán bar.

Mễ Hồng gọi vài cuộc điện thoại, nàng gọi đến cho bệnh viện, rõ ràng là đang sắp xếp cho Phương Sở. Sau khi bận rộn tất cả thì nàng cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Thiên, gương mặt xinh đẹp lúc này trở nên lạnh lùng cực kỳ đáng sợ:

- Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, bây giờ thù oán giữa chúng ta đã không còn nhỏ nữa.

Đọc truyện chữ Full