- Dở lắm sao?
Hạ Thiên hỏi, hắn uống thử một ngụm, sau đó lập tức tán thành:
- Đúng là không dễ uống.
- Có phải rượu có vấn đề không?
Kiều Đông Vân không nhịn được phải hỏi, hai người uống rượu mà cảm thấy không tốt, tất nhiên hắn phải hoài nghi rượu có vấn đề.
- Bình thường em rất ít uống rượu, cũng không nghiên cứu rượu đỏ, đúng là không uống được.
Kiều Tiểu Kiều quay sang nhìn Kiều Đông Hải:
- Đại ca, anh thường xuyên uống rượu, anh thử xem thế nào.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
- Tiểu Kiều, em cũng không phải không biết, anh chỉ thích rượu đế, còn những thứ khác thì anh cũng bó tay. Thứ rượu tây này anh cũng không thích, vì vậy không phân biệt được thật giả.
- Để em thử xem. Nguồn truyện:
Kiều Đông Vân xung phong nhận việc, hắn nhấm nháp một lúc, sau đó lầm bầm:
- Hương vị cũng giống như trước kia em từng uống.
- Này, vợ, đây là rượu Laffey tám hai, có phải được ủ năm một chín tám hai không?
Hạ Thiên hỏi.
- Ừ!
Kiều Tiểu Kiều gật đầu.
- À, anh biết rồi, đây là rượu giả.
Hạ Thiên nói.
Mọi người chợt sững sờ, Kiều Đông Vân lại nghi ngờ:
- Hạ Thiên, không thể nào? Trước kia tôi đã uống qua nhiều lần, cảm thấy hương vị rất tương đồng.
- Vậy thì chứng tỏ trước nay anh luôn uống rượu giả.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tuy tôi chưa từng uống rượu này nhưng có thể xác định sản xuất chưa đến mười năm, sao có thể sản xuất năm một chín tám hai được?
Hạ Thiên chỉ vào chai rượu Mao Đài rồi nói:
- Cái kia cũng là giả, còn chưa tới hai mươi năm, sao có thể là Mao Đài năm mươi năm được?
Nghe Hạ Thiên nói như vậy thì Kiều Đông Hải cũng nghi ngờ:
- Hạ Thiên, cậu xác định rượu Mao Đài này chưa đến hai mươi năm sao?
- Tất nhiên là xác định, có lẽ là mười tám năm, không trật một năm nào.
Hạ Thiên ra vẻ cực kỳ tin tưởng.
- Đám khốn kiếp này, rượu giả mà dám mang lên đây.
Kiều Đông Hải không khỏi mắng lớn, nếu Hạ Thiên đã nói chắc chắn thì hắn rất tin tưởng.
- Kiều thiếu gia, món ăn của các người... ....
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy cửa tiến vào, Kiều Đông Vân gầm lên với nàng:
- Gọi ông chủ của các người đến đây.
Kiều Đông Vân nghĩ đến vấn đề mình trước nay luôn uống phải rượu Laffey 82 giả mạo mà cảm thấy muốn ói máu, hắn không phải tiếc tiền mà tức giận vì bị người ta cho là kẻ ngu. Đám khốn kiếp bán rượu giả có lẽ vừa thu được tiền vừa mắng hắn không hiểu rượu.
Nhân viên phục vụ đáng thương không biết mình phạm phải điều gì, nàng chỉ biết đặt món ăn xuống rồi chạy vội ra ngoài, ngay sau đó một tên đàn ông như phật Di Lặc chạy vội vào phòng.
- Kiều thiếu gia, anh có gì phân phó?
Người đàn ông cười rồi cẩn thận hỏi.
- Hác Phú, ông giỏi lắm, rõ ràng dám dùng rượu giả để lừa đảo tôi sao?
Kiều Đông Vân cười lạnh nói.
Hác Phú lập tức kinh hoàng, Kiều Đông Vân này không phải lần nào cũng uống rượu giả sao? Sao hôm nay lại "khôn" như vậy?
Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Hác Phú vẫn biểu hiện tươi roi rói:
- Kiều thiếu gia, sao lại như vậy được? Anh biết đấy, quán Hảo Vị Niên chúng tôi xưa nay chưa từng bán rượu giả, nếu không phải như vậy thì sao anh thường xuyên đến đây uống rượu?
- Đừng giả vờ.
Kiều Đông Vân hừ lạnh:
- Nhanh chóng thay rượu thật cho tôi, nếu không tôi đập bể quán.
Hác Phú vẫn nói với vẻ mặt tươi cười:
- Kiều thiếu gia, đây là rượu thật, nếu không thì thế này, tôi giảm cho anh tám phần.
- Hác Phú, tôi đã nể mặt mà anh không biết xấu hổ, có phải để tôi mời phòng vệ sinh thực phẩm đến thì anh mới chịu phải không?
Kiều Đông Vân cả giận nói.
- Kiều thiếu gia, nếu anh cảm thấy đây là rượu giả thì cứ gọi phòng vệ sinh thực phẩm đến đây kiểm nghiệm.
Vẻ mặt Hác Phú vẫn rất cung kính nhưng không chút sợ hãi, vì hắn biết dù thật sự có người đến kiểm tra thì rượu này cũng là thật.
Kiều Đông Vân khẽ nhíu mày, hắn không khỏi quay đầu nhìn Hạ Thiên. Hác Phú như thế này làm hắn sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ Hạ Thiên đã nói sai, thật sự oan uổng cho Hác Phú?
- Nhị ca, nếu không thì sau này đừng đến đây nữa là được.
Kiều Tiểu Kiều cũng không muốn gây chuyện, dù sao bây giờ Kiều gia cũng đã xảy ra nhiều chuyện, thôi thì nên an phận một chút.
- Này, nếu anh nói rượu này là thật thì uống một ly đi.
Hạ Thiên đột nhiên mở miệng nói.
- Rượu ngon thế này tôi cũng khó có cơ hội được uống, nếu vậy thì xin đa tạ.
Hác Phú cầm lấy một ly không, tự rót cho mình một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hác Phú tất nhiên sẽ cảm thấy rượu này không có vấn đề gì, dù sao thì rượu này cũng không phải là giả, chỉ là không đủ năm mà thôi.
Một ly rượu rót xuống bụng, Hác Phú mỉm cười:
- Kiều thiếu gia, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước...Á... ....
Đột nhiên dưới bụng truyền lên cảm giác đau nhức, Hác Phú dùng tay ôm bụng, mặt đầm đìa mồ hôi. Sau vài giây ngắn ngủi mà hắn đau đến mức té xuống đất rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết:
- Á... ....
- À, uống rượu giả gặp phải báo ứng.
Liễu Mộng vỗ tay, bộ dạng rất vui:
- Này, Tiểu Kiều, tìm phóng viên, ngày mai mọi người sẽ biết ông chủ của nhà hàng này uống rượu giả bị ngộ độc, rốt cuộc sẽ không còn ai đến đây dùng cơm nữa.
- Ý kiến này rất hay.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:
- Ông chủ Hác, nhìn có vẻ ông rất đau khổ, chồng tôi vừa may là thầy thuốc, có cần anh ấy giúp không?
- Á...Kiều tiểu thư...Á...Cầu xin...Giúp đỡ tôi...Á... ....
Hác Phú đau đến mức ngã lăn xuống đất.
- Ông chủ Hác, ông phải nói rõ ràng, rượu có phải là thật không?
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói, nàng biết rõ Hác Phú bị như vậy là vì Hạ Thiên ra tay.
- Á...Là...Là giả...Mau, mau cứu tôi... ....
Hác Phú nhìn Kiều Tiểu Kiều, vẻ mặt tràn đầy cầu khẩn.
- Hác Phú, tên khốn kiếp, con bà nó dám dùng rượu giả lừa gạt tôi sao?
Kiều Đông Vân đột nhiên tức giận, hắn đứng lên muốn đánh người.
Kiều Đông Hải dùng tay giữ Kiều Đông Vân lại:
- Đông Vân, đừng động đến hắn, cứ để hắn đau đớn một lúc, cẩn thận kẻo bị người lợi dụng cơ hội.
- Kiều Tiểu Kiều...Cứu, cứu tôi với... ....
Hác Phú nhìn Kiều Tiểu Kiều cầu xin.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:
- Phượng Nhi, điện thoại đi.
Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, không phải để Hạ Thiên cứu sao?
- Ông ta có thể bán rượu giả, tất nhiên tôi cũng biết nói giỡn.
Kiều Tiểu Kiều hình như cũng cảm giác được sự nghi vấn của Kiều Phượng Nhi, nàng hời hợt giải thích một câu.
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng cầm lấy điện thoại:
- Này, Hảo Vị Hiên có một người uống rượu giả trúng độc, điều người đến gấp.
- Đúng là chó má.
Kiều Đông Vân cực kỳ tức giận, hắn cầm lấy điện thoại rồi bấm số:
- Nhật báo Giang Hải phải không? Tôi muốn tố cáo, Hảo Vị Hiên có người uống rượu giải trúng độc.
Hác Phú đang đau đến mức không chịu nổi nhưng nghe Kiều Đông Vân nói như vậy cũng cảm thấy đầu óc mê muội, sau đó lại hôn mê, còn vì đau đớn hay tức giận mà hôn mê thì ngay cả hắn cũng không biết.
- Chúng ta đổi chỗ thôi.
Kiều Tiểu Kiều đứng lên nói.
Kiều Đông Vân rất tán thành ý kiến này, sau khi náo loạn như vậy thì hắn cũng không còn tâm tình dùng cơm ở đây.
Sau khi đổi địa điểm dùng cơm và ăn uống xong thì Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân về Kiều gia, mà Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều thì lại về tòa nhà Kiều gia.
Khi đi vào tòa nhà thì điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên.
Lại là một dãy số lạ, Hạ Thiên nhận máy:
- Này, ai đó.
- Chồng nhỏ, nhớ em không?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mềm mại và đáng yêu nhưng cũng có chút quái dị, đây là tiếng Hoa không được tự nhiên. Tất nhiên Hạ Thiên nghe xong thì biết ngay người gọi là sát thủ Isabella.
- Đã nói không được bỏ vào chữ nhỏ, có phải chị muốn bị đánh đòn không?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Hì hì, chồng nhỏ, người ta rất muốn bị cậu đánh đòn, đáng tiếc là cậu không đánh được, lúc này chị ở xa vạn dặm.
Isabella cười yêu kiều nói.
Hạ Thiên nghe được nụ cười quyến rũ của Isabella mà trong lòng bùng lên lửa nóng, hắn nhớ đến đêm liên tục hoạt động trên mông nàng, cảm giác tuyệt vời đó đúng là ăn mòn xương cốt.
- Chị không đến tìm tôi sao?
Hạ Thiên thật sự đang nghĩ về Isabella.
- Chồng nhỏ, cảnh sát Giang Hải đang truy nã chị, bây giờ chị cũng không tự mình chui đầu vào lưới.
Isabella nở nụ cười yêu kiều, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Chồng nhỏ, chị có một tin tức muốn nói cho cậu.
- Tin tức gì?
Hạ Thiên hỏi, khoảng cách quá xa nên hắn căn bản không thể đánh vào mông nàng, vì vậy cũng phải chấp nhận cách xưng hô là chồng nhỏ.
- Vị Thiên Sứ Tử Vong xếp thứ mười ba trên thế giới đã đến thành phố Giang Hải, mục tiêu của hắn chính là Kiều Tiểu Kiều. Này, hắn nói chung là ba mươi tuổi, người da vàng, cậu chú ý một chút.
Isabella nhanh chóng giới thiệu tính huống sát thủ, mà bên kia Kiều Tiểu Kiều và Liễu Mộng cũng đã đến gần thang máy.
Thang máy chậm rãi mở ra, Hạ Thiên đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí bùng ra từ trong thang máy, vì vậy mà vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn đột nhiên đánh về phía bên kia.
Mà hầu như cùng một thời gian có một bóng đen từ trong thang máy phóng ra, trong tay là một con dao găm, mục tiêu là Kiều Tiểu Kiều.
Gần đây tòa nhà Kiều gia được đẩy mạnh phòng vệ, hơn nữa đây còn là thang máy chuyên dụng của Kiều Tiểu Kiều, nói theo lý thì bên trong căn bản sẽ chẳng có người, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi căn bản không nghĩ rằng sát thủ sẽ núp bên trong, vì vậy hai người đều đi phia sau. Hai nàng đặt nặng nguy cơ bên ngoài mà xem nhẹ thang máy, vì vậy khi các nàng có chú ý thì đã muộn.
- Kiều tiểu thư chú ý.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi có một động tác duy nhất là chụp lấy cánh tay của Kiều Tiểu Kiều để kéo ngược lại, như vậy ít nhất cũng tránh được đòn tất công trí mạng đầu tiên.
Hạ Thiên cũng chậm một bước, hắn bị bỏ lại khá xa, dù tốc độ rất nhanh nhưng cũng cần phải có thời gian. Khi hắn còn cách vài thước thì dao găm của sát thủ đã đến trước ngực Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi kéo tay Kiều Tiểu Kiều cũng có tác dụng, lúc này Kiều Tiểu Kiều té ngã ngửa xuống đất, một đao của sát thủ cũng thất bại. Tất nhiên sát thủ sẽ không có ý bỏ qua, hắn đâm xuống đất, dao găm vẫn đâm về phía Kiều Tiểu Kiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 173: Trúng độc rượu giả
Chương 173: Trúng độc rượu giả