Ánh ngân quang lóe lên, một cây gậy kim loại màu trắng đột nhiên xuất hiện ngăn cản người phụ nữ trưởng thành, đúng lúc đó có một âm thanh vang lên:
- Cô đang làm gì?
Người ra tay chính là người đàn ông gầy gò lái xe, hắ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ trưởng thành, trong ánh mắt có vẻ rất khó tin.
Người phụ nữ trưởng thành vẫn điềm nhiên không thu tay, nàng đứng thẳng người nhìn người đàn ông gầy gò, vẻ mặt rất bình tĩnh:
- Tôi xem xét tình huống của bọn họ.
- Vậy sao cô lại rút đao?
Người đàn ông gầy gò vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người phụ nữ trưởng thành.
Vẻ mặt người phụ nữ trưởng thành có chút kinh ngạc:
- Dao sao? Anh nhìn lầm rồi.
Người phụ nữ trưởng thành nói xong còn đưa bàn tay đến trước mặt người đàn ông gầy gò, nàng nói:
- Có đao đâu?
Người đàn ông gầy gò cảm thấy có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nhìn lầm?
- Như vậy bọn họ thế nào? Không sao đấy chứ?
Người đàn ông gầy gò vẫn nhìn vào người phụ nữ trưởng thành, dù hắn có chút hoài nghi nhưng vẫn không quá đặt nặng ở trong lòng. Dù sao người phụ nữ này cũng là đồng bạn của hắn, hơn nữa còn là người thay thế Mị Nhi để đến giám sát Hạ Thiên. Nếu nói theo lý thì sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì với Hạ Thiên.
- Hình như hôn mê chưa tỉnh, còn chưa kịp nhìn kỹ, nếu không anh xem thế nào.
Người phụ nữ trưởng thành nói.
Người đàn ông gầy gò gật đầu, trước đó hắn nghi ngờ người phụ nữ này, bây giờ hắn quyết định tự mình ra tay. Hắn nhìn xuống và thấy cặp nam nữ chính là Hạ Thiên và Mộc Hàm, vừa rồi vụ nổ xảy ra mà bọn họ không hao tổn một sợi tóc, ngay cả quần áo cũng không bị ảnh hưởng, đây có thể là kỳ tích.
Người đàn ông gầy gò đi đến trước mặt hai người nam nữ, hắn ngồi xổm xuống. Khi hắn còn đang định xem xét kỹ lưỡng thì trong lòng chợt báo động, hắn cảm nhận được một luồng sát khí từ phía sau vọt đến.
Người đàn ông gầy gò không kịp quay đầu, hắn chỉ biết lách người về bên trái để tránh đòn tập kích từ phía sau.
Một lưỡi đao lạnh như băng đâm vào trong thân thể người đàn ông, cơn đau đớn dữ dội cũng truyền đến, hắn cảm thấy sinh lực của mình dần bị hút đi, lực sinh mệnh cũng nhanh chóng biến mất. Hắn cố gắng chống đỡ để mình không ngã xuống, hắn xoay người rất khó khăn rồi nhìn người phụ nữ trưởng thành:
- Cô...Cô muốn giết bọn họ... ....
- Hầu Tiểu Thất, anh vốn nên xem như chưa phát hiện có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ trưởng thành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông được gọi là Hầu Tiểu Thất:
- Tôi cũng không muốn giết anh, là anh ép tôi.
- Sao lại làm như vậy?
Hầu Tiểu Thất nghĩ mãi mà không hiểu,nhưng ngay sau đó hắn suy nghĩ lại và nhận ra một vấn đề:
- Bàng Quyên, bom là do cô gài vào xe, đúng không? Tối qua tôi đi vệ sinh, cô lợi dụng thời điểm đó để gài bom vào xe Mộc Hàm, có phải không?
Người phụ nữ trưởng thành được gọi là Bàng Quyên đột nhiên vung tay, một luồng sáng phóng ra. Tên bảo vệ đang đi tới chợt kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã ngay xuống đất.
- Hầu Tiểu Thất, anh biết thì đã quá muộn.
Bàng Quyên lạnh lùng nói:
- Nể tình giao tình năm xưa, tôi sẽ cho anh chết thật thoải mái.
Bàng Quyên nói xong thì đánh về phía Hầu Tiểu Thất, hai ngón tay của nàng kẹp một lưỡi đao, một luồng sáng phóng về phía cổ của Hầu Tiểu Thất.
- Thủ lĩnh sẽ không bỏ qua cho cô... ....
Hầu Tiểu Thất rất muốn né tránh, nhưng hắn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, ngay cả khí lực để hoạt động tay chân cũng không còn, đừng nói là né tránh đòn tấn công như chớp của Bàng Quyên.
- Á... ....
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tung bay.
Bàng Quyên chỉ nói được một chữ, ngay sau đó đã không nên lời, cuống họng nàng đã bị cắt đứt, sinh mệnh nhanh chóng rời bỏ cơ thể. Một giây sau nàng ngã xuống và vĩnh viễn rời xa cõi đời.
Hầu Tiểu Thất dùng ánh mắt ngẩn ngơ nhìn một Bàng Quyên sống sờ sờ biến thành thi thể, một giây trước đó hắn còn cho rằng mình sẽ chết, một giây sau hắn lạ phát hiện ra người muốn giết mình lại chết, hắn vẫn sống. Tất cả tình cảnh biến đổi cũng chỉ vì một người.
- Cậu...Cậu không sao?
Hầu Tiểu Thất nhìn Hạ Thiên đứng trước mặt, vẻ mặt khó thể tin.
- Tất nhiên tôi không sao.
Hạ Thiên đâm vài châm lên người Hầu Tiểu Thất, hắn nói:
- Nể tình vừa rồi anh muốn giúp chúng tôi, như vậy tôi cứu anh một lần, bây giờ tôi đi, anh cứ chậm rãi ở lại giải quyết vấn đề.
Hạ Thiên nói xong thì ôm Mộc Hàm bỏ đi ngay, đối với hắn thì giết chết Bàng Quyên không đáng là gì.
Khi thấy Hạ Thiên biến mất trong bãi đậu xe, Hầu Tiểu Thất lại nhìn thi thể Bàng Quyên dưới mặt đất, hắn đột nhiên cảm giác sức lực của mình khôi phục trở lại, cảm giác đau đớn cũng biến mất. Hắn cũng không kịp suy xét có vấn đề gì xảy ra, hắn tranh thủ móc điện thoại và bấm một dãy số.
... ....
Trong biệt thự Kiều Tiểu Kiều, Triệu Thanh Thanh đang nằm trên ghế sa lông ở phòng khách, bộ dạng kiệt sức. Nguồn truyện:
- Triệu Thanh Thanh, sao em còn chưa lên?
Trên lầu truyền xuống âm thanh mất hứng của Liễu Mộng:
- Em đi vệ sinh nửa giờ rồi đấy.
- chị Mộng, em tiêu chảy, bây giờ người rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một chút mới được.
Triệu Thanh Thanh dùng giọng mất hết sức lực nói, nàng là người mê võ nhưng bị Liễu Mộng đến mức không còn hứng thú. Rõ ràng Liễu Mộng quá khủng bố.
- Vậy em kiếm gì đó ăn vào đi, ăn no thì lên đây.
Liễu Mộng hô lên.
- Được rồi, Chị Hinh, em tìm đồ ăn.
Triệu Thanh Thanh vẫn dùng giọng nói mất hết sức lực nói.
Nhưng một giây sau Triệu Thanh Thanh đã phấn chấn tinh thần, nàng nhảy dựng lên ghế sa lông:
- Sư phụ, anh về rồi.
Đúng là Hạ Thiên vừa về, nhưng hắn không quan tâm đến Triệu Thanh Thanh, chỉ ôm Mộc Hàm đi lên lầu.
- Này, sư phụ, các người hoạt động quá dữ dội sao? Chị Hàm bị anh làm cho ngất xỉu à?
Triệu Thanh Thanh nói rất khoa trương.
Hạ Thiên sinh ra một loại xúc động muốn đánh người, nha đầu kia nói gì vậy, Mộc Hàm hôn mê là đúng, nhưng cũng không phải bị hắn ép quan hệ quá mức, là vì bom nổ.
Thực tế Hạ Thiên vừa lên xe đã ngửi được mùi bom, sau đó hắn đã ý thức được tình hình không đúng nhưng không kịp nhắc nhở Mộc Hàm. Khoảnh khắc khi bom nổ hắn đã kịp ôm Mộc Hàm rời khỏi xe nhưng động tác vẫn chậm, tuy hắn có băng hỏa linh khí hộ thể nhưng còn chưa kịp đưa Mộc Hàm vào bên trong, vì vậy nàng bị ảnh hưởng, hôn mê bất tỉnh.
Còn Hạ Thiên, ngay từ đầu hắn đã không hôn mê, thực tế hắn cũng cảm nhận được sát khí của Bàng Quyên, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì Hầu Tiểu Thất đã xuất hiện.
Tuy lúc đó Hạ Thiên nằm trên mặt đất, hắn không bất tỉnh nhưng cũng bị ảnh hưởng vì vụ nổ. Lúc đó hăn đang nhanh chóng vận chuyển băng hỏa linh khí, muốn làm cho thân thể nhanh chóng khôi phục.
Mộc Hàm tuy bị ngất vì sóng dư chấn nhưng tình hình vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ vì Hạ Thiên thấy bãi đậu xe không an toàn, vì vậy hắn phải đưa nàng quay về mới cứu tỉnh.
- Sư phụ, sư phụ, chơi ngược đãi tốt như vậy sao? Anh chơi làm chị Hàm ngất xỉu thế kia, chẳng lẽ hai người chơi cả đêm?
Triệu Thanh Thanh ra vẻ rất hiếu kỳ chạy theo Hạ Thiên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn nàng:
- Nếu em muốn biết thì tự đi mà thử.
- Được, sư phụ, khi nào chúng ta chơi?
Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Anh không muốn chơi em.
- Sư phụ, anh đừng như vậy, em là vợ bé tương lai của anh, anh không chơi em, em chơi ai?
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói:
- Sư phụ, em cũng không lăng nhăng giống anh, em rất chuyên chú cho một người.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm còn đang hôn mê mà quyết định mặc kệ Triệu Thanh Thanh nói gì thì nói, hắn ôm Mộc Hàm vào phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa.
- Cái gì vậy, người ta tình nguyện cho chơi tự ngược mà còn không quan tâm, đúng là không có thiên lý, đúng là kỳ thị.
Triệu Thanh Thanh lầm bầm, bộ dạng rất bất mãn.
- Thanh Thanh, em ăn no chưa?
Giọng nói của Liễu Mộng lại vang lên.
Triệu Thanh Thanh lại hoảng sợ, nàng vội vàng nói:
- Chị Mộng, chờ chút, em chưa ăn gì cả.
Triệu Thanh Thanh vốn còn muốn kháng nghị sự kỳ thị của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không dám ở lâu mà vội vàng chạy xuống. Sau đó nàng xuống tủ lạnh tìm đồ ăn, luyện võ với chị Mộng quá tiêu hao thể lực, nàng phải ăn nhiều mới được.
... ....
Mộc Hàm mở to mắt và nhìn thấy gian phòng quen thuộc, nàng có chút sững sờ, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Chồng, chúng ta đều chết rồi sao?
- Đét!
Hạ Thiên vỗ một cái lên cặp mông mượt mà của Mộc Hàm, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Chúng ta vẫn còn sống tốt.
Cảm giác đau đớn nóng bỏng từ dưới mông truyền lên làm Mộc Hàm tỉnh táo trở lại, nàng biết mình không chết, nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình còn sống, nàng nhớ khi vụ nổ xảy ra thì mình còn ở trong xe, nàng biết mình chỉ có thể chết mà thôi.
- Chồng, nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không? Sao chúng ta chưa chết?
Mộc Hàm vẫn không nhịn được phải hỏi.
- Vì không có người giết được tôi, cũng không có người giết được vợ tôi, vì vậy chúng ta không chết.
Hạ Thiên trả lời, điều này làm cho Mộc Hàm không biết phải nói gì, câu trả lời có như không.
Mộc Hàm cũng không tiếp tục truy vấn, chuyện lần này làm nàng cảm thấy rất đáng sợ, hơn nữa cũng có sự chủ quan của nàng. Có lẽ vì có Hạ Thiên ở bên cạnh mà nàng cảm thấy rất an toàn, vì vậy mà mất đi tính cảnh giác ngày xưa. Phải biết rằng đậu xe qua đêm sẽ có cơ hội cho nhiều kẻ nhúng ta vào, vì vậy trước khi lên xe nàng phải kiểm tra, hưng lúc đó nàng lại bỏ qua, vì vậy mà thiếu chút nữa hại mình và hại cả Hạ Thiên.
Bây giờ Mộc Hàm không hiểu, rốt cuộc vụ nổ nhắm vào nàng hay Hạ Thiên?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 314: Giết người và bị giết
Chương 314: Giết người và bị giết