Tô Tiểu Xán cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn tự cảm thấy ánh mắt của mình cũng không tệ, nhưng hắn không thể nào phản bác lời nói của hạ thiên, không phải hắn cảm kích Hạ Thiên mà không dám phản bác, chẳng qua hắn chẳng phản bác được. Ai bảo ánh mắt của Hạ Thiên cao hơn hắn rất nhiều, người này tìm được một nhóm vợ, hơn nữa nếu tùy tiện lấy ra một người cũng rất đẹp, căn bản là không phục không được.
- Chồng, đến rồi.
Mộc Hàm lúc này khẽ nhắc nhở, xe cũng đã dừng lại.
- Trước tiên cho Tô Tiểu Xán xuống, sau đó đi về phía cổng biệt thự.
Nhưng Tô Tiểu Xán đang định làm theo thì Hạ Thiên đã lóe người đi theo bên cạnh, sau đó hắn đạp cửa, một tiếng vang lớn, cánh cửa sụp xuống.
Tô Tiểu Xán trợn mắt há mồm, lúc này Hạ Thiên đã kéo Mộc Hàm đi vào. Hắn sử dụng lỗ tai thính của mình mà nghe được trong phòng khách có vài người đang nói chuyện, vì vậy hắn lập tức kéo Mộc Hàm vào phòng khách không chút do dự.
Trong phòng khách có ba nam một nữ, rõ ràng đều là người mà Hạ Thiên biết. Ngoài Diệp Mộng Vân và Diệp Thiếu Kiệt thì còn có Cao Danh Dương đã lâu không gặp, người cuối cùng chính là Lâm Tử Hào.
Có lẽ vì Hạ Thiên vào quá nhanh không tạo ra âm thanh, hơn nữa phòng khách cũng không có người ngoài nên bốn người bên trong không ai phát hiện Hạ Thiên và Mộc Hàm đã đến, lúc này có một người đang mở miệng.
- Tiểu Xán phải đến rồi chứ?
Người nói không phải là ai khác, chính là Lâm Tử Hào, người được cho là đã ngây ngốc. Lúc này chỉ cần nhìn giọng điệu và vẻ mặt thì khó ai nói hắn là kẻ ngây ngốc.
- Tôi đã đến.
Âm thanh của Tô Tiểu Xán vang lên, lúc này hắn đã tiến vào phòng.
Bốn người trong phòng khách chợt quay đầu, sau đó vẻ mặt kẻ nào cũng biến đôi.
- Hạ Thiên?
Diệp Mộng Vân hô lên nghẹn ngào.
Kể cả Lâm Tử Hào, trong mắt bốn người đều lóe lên cái nhìn sợ hãi, bốn người này đều đã từng nếm đủ đau khổ trên tay Hạ Thiên, tất nhiên sợ hãi Hạ Thiên phát ra từ tận đáy lòng. Tất nhiên trong mắt bọn họ càng phẫn nộ, bọn họ hận Hạ Thiên là khắc cốt ghi tâm.
- Đi ra ngoài ngay.
Lâm Tử Hào đột nhiên quát lên:
- Các người xâm nhập gia cư bất hợp pháp, chỗ này của tôi không chào đón các người.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Tử Hào:
- Này, chú không phải đang giả ngu sao?
Lúc này dù là ai cũng có thể thấy Lâm Tử Hào bị ngây ngốc chỉ là giả, thật ra hắn không ngu, nhưng vì sao phải giả ngu? Có lẽ vì quá sợ hãi, sợ bị Hạ Thiên xử lý một cách không có tiếng động.
- Lâm Tử Hào, mày dám làm tao phải nghiện, đây là ý của mày phải không?
Tô Tiểu Xán cực kỳ phẫn nộ, đối với hắn thì dù là Diệp Thiếu Kiệt hay Diệp Mộng Vân cũng không thể nghĩ ra được biện pháp này.
- Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài cho tôi.
Lâm Tử Hào lạnh lùng quát:
- Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Này, chú đang giả ngu hay ngu thật rồi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Tử Hào:
- Chú dám dùng cảnh sát để hù anh sao?
Lâm Tử Hào cười lạnh:
- Hạ Thiên, đây là thủ đô không phải là Giang Hải, đây là địa phương mày không được phép làm càn, đừng tưởng rằng ở đây mày có một Lãnh Băng Băng như Giang Hải mà thích làm gì thì làm.
Lâm Tử Hào nói đến đây thì quay sang nhìn Mộc Hàm, trong mắt không tự chủ được phải lóe lên cái nhìn ghen ghét:
- Mộc Hàm, cô phải hiểu cho rõ, đây là thủ đô, mà thủ đô có quy tắc của thủ đô, các người tốt nhất là đi ngay, nếu không tự gánh chịu hậu quả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một thời gian ngắn không gặp mà Mộc Hàm lại càng thêm quyến rũ, điều này làm Lâm Tử Hào cực kỳ ghen ghét, hắn biết người phụ nữ mình hâm mộ đã nằm bên dưới Hạ Thiên rất nhiều lần, nếu không sẽ chẳng thể có được sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành như vậy. Khoảnh khắc này hắn hận không thể băm vằm Hạ Thiên thành tương, đáng tiếc là hắn không làm được, việc hắn cầm làm lúc này chính là giữ tính mạng của mình. Hắn biết rõ Hạ Thiên là kẻ thích làm gì thì làm, hắn chỉ mong đợi Mộc Hàm sẽ biết điều, như vậy nguy cơ sẽ bị giải trừ.
- Đúng là quá khờ, cái gì mà quy tắc của thủ đô? Chú không biết tất cả đều phải dựa theo quy tắc của anh sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngu si nhìn Lâm Tử Hào:
- Quy tắc của anh mới là quy tắc, nếu không phải là quy tắc của anh, như vậy không được coi là quy tắc.
Mộc Hàm nhìn Lâm Tử Hào, trong mắt không khỏi lóe lên cái nhìn khinh miệt:
- Anh nói không sai, nơi đây là thủ đô, thủ đô có quy tắc của thủ đô, nhưng chồng tôi còn nói đúng hơn, cậu ta không cần tuân theo quy tắc của thủ đô.
Thật ra trước kia Mộc Hàm tuy không có nhiều hảo cảm với Lâm Tử Hào nhưng cũng không quá chán ghét, trước đó nàng là hôn thê trên danh nghĩa của Lâm Tử Hào, chẳng qua đó chỉ là phối hợp kế hoạch với Triệu Công Tử, để cho nàng có được một thân phận công khai ở thành phố Giang Hải mà thôi.
Nhưng bây giờ Mộc Hàm biết Lâm Tử Hào giả vờ ngu, vì vậy mà lập tức xem thường. Dù là thế nào thì Lâm Tử Hào cũng là Lâm đại thiếu gia của một trong bốn tiểu gia tộc ở thủ đô, cũng là người có thân phận, nhưng người này vì mạng sống mà phải giả ngu, rõ ràng không phải là đàn ông.
- Mộc Hàm, có phải cô muốn tôi báo cảnh sát không?
Lâm Tử Hào tức giận nói.
- Anh có gan báo cảnh sát sao?
Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:
- Nếu anh muốn tự thú thì được, vì trong này hình như không thiếu ma túy thì phải.
Mộc Hàm nói như vậy chỉ là dự đoán, nhưng nàng dự đoán như vậy cũng là bình thường. Diệp Mộng Vân đã dùng ma túy gây nghiện cho Tô Tiểu Xán, hơn nữa còn ở đây, như vậy nói rõ ma túy xuất phát từ đây. Vấn đề có bao nhiêu, Mộc Hàm cũng khó thể khẳng định.
Đám người Lâm Tử Hào nghe Mộc Hàm nói như vậy thì vẻ mặt càng thêm khó coi.
Khi thấy phản ứng của đám người Lâm Tử Hào thì Mộc Hàm hiểu mình đã đoán đúng, chỗ này không những có ma túy, sợ rằng cũng có không ít.
- Mộc Hàm, cô đừng ngậm máu phun người.
Lâm Tử Hào lại mở miệng, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Nói lời phải có chứng cứ.
Lâm Tử Hào vừa mới dứt lời thì Hạ Thiên đã biến mất.
Đám người Lâm Tử Hào cảm thấy rất nghi hoặc, tên khốn kia chạy đi đâu rồi? Ngay cả Tô Tiểu Xán cũng có chút mơ hồ, đồng thời cũng có chút lo lắng, Hạ Thiên sẽ không đột nhiên chạy mất chứ?
Mộc Hàm cũng không lo lắng Hạ Thiên sẽ bỏ chạy, nàng còn ở đây, chống sao có thể vứt bỏ nàng? Tuy nàng có ở lại đây một mình cũng không cần sợ đám người Lâm Tử Hào, nhưng nếu vứt vợ bỏ chạy thì rõ ràng không phải là tác phong của Hạ Thiên.
Khi đám người còn đang nghi hoặc thì bóng người lại lóe lên, Hạ Thiên xuất hiện trước mặt mọi người, trên tay hắn có một chiếc túi, hắn cầm túi quơ quơ trước mặt Lâm Tử Hào:
- Này, tên ngu, chú nói đến căn cứ, có phải là thứ này không
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 559: Giả ngu
Chương 559: Giả ngu