Tống Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu thì biết cái quái quỷ gì.
- Người phụ nữ này rất khó nhìn.
Hạ Thiên có chút không phục:
- Gương mặt tròn như quả tạ, dáng người phì lũ, càng nhìn càng xấu.
- Đáng tiếc cậu không phải họ Đường.
Tống Ngọc Mị hừ một tiếng nói.
- Sao? Đây là tranh của Đường Bá Hổ à?
Hạ Thiên đột nhiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Nói nhảm.
Tống Ngọc Mị hừ một tiếng, nàng bây giờ có chút căm tức, vì nàng có thể đoán Hạ Thiên mua được bức tranh này đã dùng thủ đoạn không đúng đắn. Tất nhiên nàng cũng chẳng biết hắn làm thế nào, nhưng nghe lời đám người vừa rồi thì những gì bọn họ gặp phải chẳng giống với vệ sĩ của nàng trước đó sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc, hắn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tên Đường Bá Hổ kia đã sống vài trăm năm, đến bây giờ còn chưa ra đi?
- Đầu óc cậu có vấn đề à?
Tống Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên:
- Đường Bá Hổ chết từ lâu rồi.
Tống Ngọc Mị nói đến đây thì nhớ đến một vấn đề, nàng nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục hỏi:
- Cậu đừng nói không biết Đường Bá Hổ là ai đấy nhé?
- Tất nhiên tôi biết Đường Bá Hổ là ai.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị, hắn mơ hồ có xúc động đánh nàng một trận:
- Tôi chỉ không biết Đường Bá Hổ vẽ ai mà thôi.
Diệp Mộng Oánh ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được:
- Hạ Thiên, cậu nói vậy là có ý gì? Sao tôi nghe không rõ.
- À, Đường Bá Hổ kia đã chết vài trăm năm, nhưng bức tranh này mới vẽ được vài năm, nếu thật sự nói Đường Bá Hổ đã chết thì tôi cảm thấy kỳ quái vì ai vẽ bức tranh này?
Hạ Thiên giải thích với Diệp Mộng Oánh.
Hạ Thiên nói khá lớn, khi nghe được lời nói của hắn thì đám người đều nhìn sang.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị cũng khẽ biến đổi:
- Cậu nói bức tranh này là giả sao?
- Tôi chưa nói là giả.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Tôi chỉ nói bức tranh này không phải của tên Đường Bá Hổ đã chết vài trăm năm trước.
- Cậu thanh niên, cũng đừng nói lời bậy bạ, lời nói mang họa vào thân.
Một âm thanh tức giận vang lên, Tề Kim Thạch vừa nói vừa đi về phía bên này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ông lão, tôi còn chưa tính sổ với ông đấy.
Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Tề Kim Thạch:
- Bức tranh này còn chưa đáng giá năm mươi đồng, vì sao ông bán cho vợ tôi với giá vài triệu? Ông cần ăn đòn sao?
- Cậu đừng ngậm máu phun người.
Tề Kim Thạch thật sự tức giận:
- Thủ đô này có ai không biết hàng của Tề Kim Thạch này chưa từng có đồ giả? Nể mặt Tống tiểu thư tôi sẽ không truy cứu cậu, nhưng hội đấu giá của tôi không hoan nghênh cậu, bây giờ cậu có thể đi.
- Cho tôi xem một chút.
Tống Ngọc Mị lúc này nói với Hạ Thiên.
- Vợ Mị Mị, tranh này thật sự không đáng tiền, chị đừng trả tiền cho ông ta.
Hạ Thiên đưa bức tranh cho Tống Ngọc Mị, hắn nói.
Diệp Mộng Oánh ở bên cạnh không biết nói gì hơn, mới có một lúc mà đã gọi người ta là vợ rồi sao?
Tống Ngọc Mị lúc này cũng không có tâm tư truy cứu lời nói của Hạ Thiên, nàng xem bức tranh rất cẩn thận, những người khác cũng chờ đợi kết luận của Tống Ngọc Mị.
Tề Kim Thạch cũng nhìn Tống Ngọc Mị, tuy biểu hiện của lão rất trấn tĩnh nhưng chỉ cần quan sát cũng thấy có chút mất tự nhiên.
Trong phòng rất yên ắng, chỉ sau vài phút mà đám người thấy như cả thế kỷ trôi qua. Vài phút sau Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng ngẩng đầu, nàng quấn bức tranh lại rồi đưa cho Tề Kim Thạch:
- Tề lão, tôi tin ông chỉ đưa nhầm bức tranh, phiền ông đổi lại.
Tống Ngọc Mị nói ra những lời này thì đám người trong phòng đã chấn động:
- Sao?
- Cái gì? Thật hay giả?
- Không thể nào?
- Tống tiểu thư đã nói như vậy thì nhất định là giả.
- Chúng ta tin tưởng mới đến đây, không phải hàng chúng ta mua được đều phải đồ giả sao?
- Có lẽ chỉ là cầm nhầm thôi, đừng nóng vội.
- Anh giúp tôi giám định xem.
- Đúng vậy, anh giúp tôi xem thử.
Đám người ồn ào cầm vật phẩm của mình đưa qua cho Hạ Thiên.
- Này, đừng làm phiền vợ tôi, tôi sẽ giúp mọi người xem là được.
Hạ Thiên ngăn đám người, sua đó hắn không quan tâm bọn họ có tình nguyện hay không mà cầm lấy vật phẩm để giám định.
- Ủa, cậu nói nghiên mực này được làm chưa quá năm năm sao?
- Cậu nói bình hoa này khá cổ sao? Vài chục năm à?
- Cậu nói bức tranh này khá đẹp, giá trị cả trăm đồng... ....
... ....
Hạ Thiên không xem thì không sao, sau khi giám định thì mọi người phát hiện nếu không có Hạ Thiên thì tất cả những vật phẩm được coi là thật đều là hàng giả.
- Các anh đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta cái gì cũng không biết, sao có thể phân biệt được?
Tề Kim Thạch tức giận nói:
- Người đâu, đến đuổi tiểu tử này ra.
- Chờ tí đã.
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói:
- Tề lão, không cần vội vã đuổi người, để tôi xem qua đã.
- Đúng vậy, để Tống tiểu thư xem sao.
Mọi người cùng phụ họa.
Khi thấy quần chúng xúc động thì Tề Kim Thạch cũng không còn cách nào khác, lúc này đám người kia cũng đưa tất cả vật phẩm vừa đấu giá được cho Tống Ngọc Mị.
Nhưng Tống Ngọc Mị cũng không giám định tất cả, nàng chỉ giám định vài món, kết quả giống như những gì Hạ Thiên vừa nói, tất cả đều là đồ dỏm. Dù là thế nào thì cũng làm rất ẩu, chỉ cần người trong nghề nhìn là biết ngay.
- Tề lão, tôi thấy ông đưa lộn tranh, nhưng bây giờ tôi thấy sự việc không phải là như vậy.
Tống Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn Tề Kim Thạch:
- Tôi cũng cảm thấy buồn bực, Tề lão mất hai mươi năm mới tạo ra danh tiếng, vì sao lại dễ dàng hủy đi như vậy?
Tống Ngọc Mị nói như vậy cũng coi như khách khí, mà đám người khác thì bắt đầu mắng ầm lên.
- Tề Kim Thạch, uổng cho chúng tôi tin ông, ông dám gạt chúng tôi vậy sao?
- Tề Kim Thạch, ông đúng là tên lường gạt.
- Lừa đảo chết tiệt, chắc chắn lần trước cũng mua phải hàng giả, trả hai mươi triệu đây.
- Tề Kim Thạch, ông thức thời thì trả tiền ngay, không thì đừng trách vì sao tôi không khách khí.
Có vài người mắng chửi, vài người uy hiếp, lúc bắt đầu thì Tề Kim Thạch còn tỏ ra hỗ thẹn, nhưng sau đó lại tức giận, lão đột nhiên quát lớn:
- Tất cả im mồm.
Tề Kim Thạch đột nhiên lớn tiếng đã chấn trụ tất cả mọi người, vô tình gian phòng yên tĩnh trở lại.
- Tôi lừa đảo thì sao? Tôi lừa tiền các người thì sao? Khi tôi đấu giá có nói vật phẩm là thật à? Chính các người muốn mua, có liên quan gì đến tôi?
Tề Kim Thạch cười lạnh nhìn mọi người:
- Hôm nay tôi bị các người vạch trần, sau này hội đấu giá sẽ không mở, điều này cũng không sao, tôi cũng không quan tâm các người có thể tham gia đấu giá, nhưng muốn trả tiền thì không có khả năng.
Tề Kim Thạch hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Tôi sẽ không trả tiền cho các người, bây giờ các người phải trả tiền những gì vừa đấu giá, không được thiếu một đồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 580: Năm triệu đồng mua phải hàng giả
Chương 580: Năm triệu đồng mua phải hàng giả