TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 638: Tâm báo thù


Đại sảnh chính đường ở khu nhà Tôn gia.

- Khụ, khụ... ....

Tôn Bác Văn ho khan sặc sụa, hắn ho đến mức không thể nào không đứng lên.

Vài phút sau Tôn Bác Văn chậm rãi đi tới, hắn ngừng ho khan rồi miễn cưỡng đứng thẳng người lên. Nhưng lúc này trong mắt hắn tràn đầy bi thương, vì trước mắt hắn có một cỗ thi thể.

Đây là em trai của Tôn Bác Văn, là em trai duy nhất của hắn. Thế hệ này Tôn gia cũng không có quá nhiều con cháu, vì vậy dù là hắn hay em trai cũng được đặt kỳ vọng lớn.

Ông nội của Tôn Bác Văn đã từng hy vọng vứt võ chuyển sang văn, vì vậy hắn gọi là Bác Văn, nhưng cuối cùng hắn có chữ văn nhưng lại khó thê vứt vũ, vì Tôn gia không có quá nhiều người thích hợp luyện võ, Tôn Bác Văn chính là một trong số đó.

Những năm gần đây Tôn Bác Văn phát triển rất thuận lợi, cả gia tộc cũng không phát sinh biến cố gì lớn, dù không phát triển mạnh nhưng Tôn gia vẫn có thể giữ vững ngôi vị số ba của mình ở gần bên cạnh Triệu gia và Lý gia. Đáng lý ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Lý gia biến mất thì Tôn gia sẽ thay thế vị trí bỏ trống, như vậy Tôn gia sẽ là gia tộc đứng hàng thứ hai ở thủ đô.

Nhưng sự việc cũng không được như những gì Tôn Bác Văn chờ mong, cũng chỉ vì hắn tập kích Mị Nhi mà làm cho Tôn gia bị trọng thương chưa từng có.

Giữa Tôn Bác Văn và Mị Nhi không có cừu hận, vì vậy hắn trước đó cũng không muốn phục kích Mị Nhi, cũng không có động cơ phục kích Mị Nhi, nhưng hắn và Mị Nhi cũng không có giao tình. Vì vậy khi Lý Minh Quang nắm lấy vấn đề của hắn, tên kia nắm được chứng cứ có thể tống hắn vào nhà giam quân sự, vì vậy hắn lập tức quyết định phối hợp với Lý Minh Quang, cố gắng đưa Mị Nhi vào đường chết.

Nhưng cuối cùng Mị Nhi lại không chết, khi Tôn Bác Văn biết Mị Nhi còn sống thì hiểu Tôn gia sẽ gặp phiền toái, nhưng lúc đó hắn cũng không biết phiền toái kia là thế nào. Thực tế sự việc sau này cũng chứng minh Mị Nhi không có biện pháp làm gì hắn, hắn cũng không thể thừa nhận Mị Nhi chỉ biết ngậm bồ hòn.

Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện phát triển không dựa theo quy tắc thông thường, Tôn Bác Văn đã suy xét rất nhiều khả năng, thậm chí cũng nghĩ sẽ bị đuổi khỏi Địa tổ. Sự thật cũng chứng minh Mị Nhi thật sự có thể đuổi Tôn Bác Văn khỏi Địa tổ, nhưng hắn lại quên mất một người, đó là Hạ Thiên.

Tôn Bác Văn không nghĩ đến Hạ Thiên cũng rất bình thường, vì Mị Nhi và Hạ Thiên vốn không có quan hệ gì, hắn thấy mình còn quen thuộc với Mị Nhi hơn cả Hạ Thiên, giữa hai bên có thể tính là đồng sự. Ví dụ như ban đầu lúc ở thành phố Giang Hải, hắn lọt vào phục kích của Hạ Thiên, Mị Nhi thậm chí đã ra tay giúp hắn, vì vậy hắn cảm giác mình phục kích Mị Nhi sẽ không liên quan gì đến Hạ Thiên.

Nhưng sự thật làm Tôn Bác Văn cảm thấy không ngờ, Mị Nhi chẳng những có quan hệ, hơn nữa lại khá thân mật với Hạ Thiên. Cũng vì hắn phục kích Mị Nhi mà Hạ Thiên ra tay phế võ công của hắn không chút do dự, hơn nữa còn động tay động chân, tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng hắn có thể thấy sức khỏe của mình càng lúc càng suy yếu. Đồng thời mười mấy người trước đó cùng một chỗ với hắn cũng đã có vài người nằm trên giường không dậy nổi, còn có những người đã được đưa đến bệnh viện xem xét, tuy không có chứng cứ nhưng ai cũng biết mình bị y thuật thần kỳ của Hạ Thiên ám toán.

- Hạ Thiên, mày khinh người quá đáng.

Tôn Bác Văn nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ làm sai một chuyện mà thôi, mà sự kiện hắn làm sai trước đó có bị đưa ra ánh sáng cũng không bị toi mạng, nhiều nhất cũng bị xử phạt tù giam hai ba năm, cuối cùng không thể nào quay về với Địa tổ mà thôi. Với thân phận và gia thế của nhà hắn, đợi đến khi hắn từ nhà giam đi ra vẫn có thể sống cuộc đời tiêu dao tự tại.

Nhưng bây giờ Tôn Bác Văn chỉ vì một sai lầm mà không thể không bồi thường tính mạng của mình, không những chỉ có hắn, hơn nữa còn có tính mạng của mười tám thủ hạ tâm phúc. Nhưng lúc này nếu suy xét vì đại cục thì hắn chỉ có thể nhịn, cha và ông nội cũng ép hắn phải nhịn. Nhưng khi hắn thấy thi thể của em trai thì đã hoàn toàn nổi giận, hắn không thể nhịn được, hắn phải để Hạ Thiên trả giá đắt.

- Bác Tài, anh biết rõ em đi đến Địa tổ vì ra mặt cho anh, vì vậy anh sẽ vì em mà đòi lại lẽ công bằng. Hạ Thiên, Mộc Hàm, hai người phải trả giá, anh sẽ làm cho bọn họ đền mạng cho em.

Tôn Bác Văn dừng lại trước mặt em trai đã chết, trong lòng thầm thề, sau đó hắn nhanh chóng đi ra.

Tôn Bác Văn vừa ra khỏi đại sản thì một người đàn ông trung niên đã đi đến.

- Bác Văn, con đang định làm gì?

Người đàn ông trung niên này chính là cha của Tôn Bác Văn, Tôn Chính Minh.

- Cha, con không thể để cho Bác Tài chết một cách không rõ ràng.

Tôn Bác Văn không che giấu ý đồ của mình, cũng không che giấu nhưng bi phẫn trong mắt.

- Bác Văn, chuyện báo thù không cần con quan tâm, con chỉ cần điều dưỡng thân thể cho tốt là được.

Tôn Chính Minh trầm giọng nói.

Tôn Bác Văn lắc đầu:

- Cha, thân thể của con đã khó thể nào tốt lên được, Hạ Thiên muốn con chết, như vậy con không thể sống.

- Bác Văn, con đừng suy nghĩ lung tung, chẳng phải chỉ là một Hạ Thiên thôi sao? Hắn cũng không phải là thần.

Tôn Chính Minh cố gắng cưỡng ép bi phẫn trong lòng, khoảnh khắc này lão phải trấn an Tôn Bác Văn, vì lão đã mất một đứa con, bây giờ không thể mất luôn đứa còn lại.

Tôn Bác Văn lắc đầu, vẻ mặt rất kiên quyết:

- Bố, thật ra con đang muốn tìm bố để thương lượng chuyện này, con biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, mỗi ngày con càng thêm suy yếu, con biết bây giờ là không được. Lúc này tai họa do con rước lấy, hãy để con đi giải quyết.

- Bác Văn, con căn bản không phải là đối thủ của Hạ Thiên, con phải đi giải quyết thế nào?

Tôn Chính Minh cười khổ nói:

- Con phải nghe lời cha, còn sống là còn hy vọng, chúng ta sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho con, chẳng lẽ con muốn cha thật sự trơ mắt nhìn con chết sao?

- Bố, đây là quyết định của con, đã được tính toán rất rõ ràng. Chuyện này gia tộc không cần phải nhúng tay, chỉ để một mình con đi làm, chỉ như vậy sau khi con báo thù thì mới không ảnh hưởng đến gia tộc, dù con thất bại thì cũng chỉ mất một mạng người, con muốn trước khi chết có thể kéo theo Hạ Thiên hoặc là Mộc Hàm, như vậy cũng coi như là đáng giá. Nguồn truyện:

Tôn Bác Văn có vẻ rất kiên quyết:

- Đúng vậy, dù xét về võ lực, đừng nói là con bị phế võ công, dù thời kỳ con cực thịnh cũng không phải là đối thủ của Hạ Thiên. Nhưng trên đời này lực sát thương cũng không phải chỉ có võ lực, đó chính là trí lực.

- Bác Văn, con thật sự quyết định như vậy sao?

Vẻ mặt Tôn Chính Minh có chút bi thương, khoảnh khắc này lão giống như già đi chục tuổi.

- Bố, nếu như con còn sống, con sẽ không muốn chết. Bố yên tâm, con sẽ đi gặp một người, có lẽ cô ấy có thể cứu được con, tóm lại bố nên đi với với ông nội và những người khác, để bọn họ không cần phải làm gì, chuyện này cứ giao cho con là được, con không muốn vì lỗi của mình mà làm phiền cả gia tộc.

Tôn Bác Văn chậm rãi gật đầu, rõ ràng hắn đã sớm có quyết định.

Tôn Chính Minh há miệng định nói gì đó, nhưng khi lão thấy sự kiên nghị và gương mặt của con thì không nói được gì, lão chỉ chậm rãi gật đầu, nước mắt không tự chủ được phải trào ra.

- Bố, con đi, bố giữ gìn sức khỏe.

Giọng nói của Tôn Bác Văn có chút tối nghĩa, hắn nói xong thì nhanh chóng bỏ đi, mãi đến khi biến mất trong tầm mắt Tôn Chính Minh cũng không quay đầu lại.

Đọc truyện chữ Full