TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 678: Làn da biến dị


Ba người phụ nữ này cuối cùng không thấy Hạ Thiên có gì đặc biệt, ngược lại Hạ Thiên lại nói:

- Vợ Mị Mị, chị trước nay đều rất đẹp, nhưng chị càng ngày lại càng đẹp.

Ba người phụ nữ ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì cảm thấy người này rất dẻo miệng, dù là người phụ nữ nào nghe thấy như vậy thì tâm tình sẽ rất tốt.

Có thể thấy tâm tình của Tống Ngọc Mị cũng rất tốt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tuy nụ cười không quá sáng lạn, nhưng đối với Tống Ngọc Mị thì như vậy đã là rất hiếm có.

- Tôi giới thiệu cho mọi người, đây là bà chủ cửa tiệm "Tủ Quần Áo Của Ngôi Sao", là Cổ Quân, là một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.

Tống Ngọc Mị chỉ vào người phụ nữ hơn ba mươi rồi nói với Hạ Thiên.

- Vợ Mị Mị, cô ấy là người bạn bị bệnh của chị sao?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.

- Bạn có bệnh sao?

Cổ Quân chợt sinh ra cảm giác cổ quái, lời này thật sự có ý nghĩa khác thường, tuy nàng có chút vấn đề về sức khỏe nhưng lời nói của Hạ Thiên sao giống như đang mắng người như vậy?

- Ừ, thân thể của chị ấy có chút không thoải mái.

Tống Ngọc Mị gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Cổ Quân:

- Chị Quân, đây là thần y mà tôi đã nói qua với chị, là Hạ Thiên.

- Sao? Cậu ta là Hạ Thiên?

Cổ Quân rất kinh ngạc, sau đó nàng vội vàng chào hỏi Hạ Thiên:

- Chào cậu, Hạ thần y, mau, mời cậu ngồi.

- Chị Quân, không cần khách khí như vậy, tất cả đều là người nhà.

Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Trước kia tôi đã từng học chị Quân thiết kế thời trang, chị Quân rất tốt, cậu giúp chị ấy bắt mạch xem.

- Ngọc Mị, nếu em đã nói như vậy thì chị cũng không khách khí, dù sao chị cũng coi như là chủ nhân ở đây, bạn trai của em coi như để em chiêu đãi.

Cổ Quân mỉm cười, sau đó nàng bổ sung thêm một câu:

- Nhưng mọi người nên ngồi xuống cái đã.

Tống Ngọc Mị gật đầu, nàng kéo Hạ Thiên ngồi xuống:

- Chị Quân, chị cũng đến đây ngồi, trước tiên để cho Hạ Thiên bắt mạch, để xem chị có vấn đề gì.

Cổ Quân gật đầu, sau đó nàng chuyển ghế đến ngồi đối diện với Hạ Thiên. Nàng suy nghĩ gì đó, sau đó quay đầu nhìn hai người phụ nữ trong quán:

- Các cô về trước, hôm nay cho nghỉ sớm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Vâng, chị Quân.

Hai người phụ nữ hớn hở nói một câu, một lúc sau cả hai đã rời khỏi cửa hàng, lúc này trong cửa hàng chỉ còn lại ba người.

Hạ Thiên bắt mạch cho Cổ Quân, sau đó hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng:

- Sức khỏe của chị không có vấn đề, chẳng qua chị chỉ mang thai mà thôi.

- Chị Quân đã có thai hơn ba tháng, nhưng những ngày trước đi khám và bác sĩ nói có khả năng sinh non, vì vậy chị ấy rất lo lắng.

Tống Ngọc Mị ở bên cạnh giải thích.

- À, thân thể của chị ấy có hơi yếu, lại mệt nhọc, vì vậy có khả năng sinh non.

Hạ Thiên gật đầu:

- Nhưng tôi có thể đưa ra đơn thuốc, mỗi ngày sắc thuốc uống điều độ, như vậy sẽ không có vấn đề.

- Vậy thì được, cậu kê đơn đi.

Tống Ngọc Mị vội vàng nói.

Hạ Thiên cũng không trì hoãn, đơn thuốc dưỡng thai quá dễ dàng với hắn, thật ra nếu châm cứu thì chẳng cần chờ lâu như vậy, nhưng như vậy thì hơi phiền. Vì thế hắn quyết định kê đơn cho đối phương uống hằng ngày.

- Như vậy là được sao?

Tống Ngọc Mị nhận đơn thuốc, sau đó nàng đưa cho Cổ Quân, cuối cùng còn dùng giọng lo lắng hỏi.

- Yên tâm đi, không có vấn đề gì.

Hạ Thiên gần đây rất tin tưởng vào y thuật của mình.

- Hạ thần y, thật sự cảm ơn cậu.

Cổ Quân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng có chút chần chừ rồi hỏi:

- Hạ thần y, không biết mất bao nhiêu tiền?

- Chị là bạn của vợ Mị Mị, không cần trả tiền.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị:

- Vợ Mị Mị, nếu không thì chúng ta đi chơi nhé?

- Tôi muốn giúp chị Quân xếp áo cưới, không có thời gian đi với cậu, nếu cậu không thích chờ ở đây thì cũng có thể quay về.

Tống Ngọc Mị lắc đầu nói.

- Áo cưới sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Cổ Quân:

- Chị ấy chuẩn bị kết hôn sao?

- Đúng vậy, Hạ thần y, tôi sẽ kết hôn vào ngày quốc khánh, nếu cậu có thời gian có thể đến chung vui cùng Ngọc Mị.

Cổ Quân khẽ gật đầu nói.

- Bây giờ tôi cũng không biết khi đó có rảnh hay không.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn dứt khoát quay về khách sạn ngủ một giấc. Vợ Mị Mị ở đây giúp người ta làm quần áo, nếu hắn ở đây thì coi như chẳng có gì làm.

Đúng lúc này có hai người phụ nữ đi đến, một người hơn ba mươi, người còn lại là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Tuy thiếu phụ xinh đẹp nhưng đi bên cạnh thiếu nữ lại trở nên ảm đạm, đặc biệt là làn da trắng nõn mịn màng như trẻ nít của thiếu nữ càng làm cho thiếu phụ không theo kịp.

- Cổ tiểu thư, tôi đến cầm...Á... ....

Thiếu nữ đi trước chào hỏi Cổ Quân, ngay sau đó nàng chợt kêu lên thành tiếng rồi chỉ vào Hạ Thiên:

- Anh...Anh...Sao anh lại ở đây?

- Sao tôi không được ở đây?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn thiếu nữ:

- Tôi còn chưa hỏi cô đến đây làm gì?

- Tôi đến lấy quần áo.

Thiếu nữ thở phì phò nói:

- Chẳng lẽ anh cũng đến lấy quần áo sao? Nhưng nơi đây không may đồ nam.

- Cô đánh rơi quần áo ở đây sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Anh.

Thiếu nữ chợt bị chọc tức:

- Anh cố ý làm khó tôi sao? Cái gì là đánh rơi quần áo ở đây? Tôi nhờ Cổ tiểu thư may dùm, bây giờ đã xong, tôi đến lấy.

- Ai cố ý gây khó cho cô? Cô đừng vu oan tôi.

Hạ Thiên có chút mất hứng, nhưng ngay sau đó hán đã nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu nữ:

- Tôi nói da của cô có chút kỳ quái, vì sao lại trở nên tốt như vậy? Tôi nhớ đồ trang điểm cũng không có công hiệu như vậy, da cô không phải bị biến dị đấy chứ?

- Đầu anh mới biến dị.

Thiếu nữ tức giận nói, nàng chỉ nghe nói biến dị gien, nàng chưa từng nghe nói da biến dị, đúng là suy nghĩ bậy bạ.

- Cho tôi xem sẽ biết.

Hạ Thiên lóe người đến trước mặt thiếu nữ, sau đó hắn dùng tay vuốt ve gương mặt nàng.

- Anh...Anh...Anh... ....

Thiếu nữ chợt choáng váng, nàng quên cả tránh né:

- Anh làm gì vậy? Đừng sờ mặt tôi.

- Chỉ sờ một cái mà thôi, làm gì ghê vậy?

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Cũng chẳng phải chưa sờ bao giờ.

- Anh...Anh đúng là bại hoại.

Thiếu nữ thở phì phò mắng một câu, sau đó nàng kịp phản ứng, nàng chạy sang một bên, không cho Hạ Thiên tiếp tục chiếm tiện nghi.

- Đúng là có chút đặc biệt.

Hạ Thiên lầm bầm nói.

Lúc này Cổ Quân ở bên cạnh cũng không nhịn được:

- Hạ thần y, An tiểu thư, các người có quen biết nhau sao?

Đọc truyện chữ Full