TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 843: Phục vụ đặc thù trên máy bay


Chỉ cần xem xét vào tình huống lúc bấy giờ thì Ôn Sĩ Luân cảm thấy vận may của Hạ Thiên thật sự là rất tốt, hắn thấy vận may để người ta phải hâm mộ trên sòng bạc chẳng phải là bắt được bài tốt, mà dù lấy được bài xấu thì cũng có thể thắng. Bây giờ Hạ Thiên chính là như vậy, hắn rút ra ngẫu nhiên được một con ba, nếu nói theo lý thì hầu như phải thua, nhưng Ôn Sĩ Luân lại rút một con hai.

- Cậu Hạ, vận may của cậu thật đúng là...

Ôn Sĩ Luân lắc đầu;

- Thế này nhé, bây giờ tôi thua cậu một trăm ngàn, cậu muốn lấy chi phiếu ngay lúc này hay đợi một lát nữa?

- Đợi lát nữa rồi lấy luôn.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Tôi không muốn lấy một đống chi phiếu, một tấm là đủ.

Ôn Sĩ Luân thầm cảm thán, tiểu tử này đúng là quá tin tưởng vào mình, hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bại.

Nhưng ba phút sau Ôn Sĩ Luân không phải chỉ là cảm khái mà thầm đổ mồ hôi hột, chỉ sau ba phút mà bọn họ đã chơi mười ván, Ôn Sĩ Luân thua cả mười. Mỗi lần như vậy Hạ Thiên đều rút bài trước, mỗi lần rút ra đều có được những lá bài không lớn, nhưng Ôn Sĩ Luân rút bài sau thường nhỏ hơn Hạ Thiên một nút. Cứ như vậy mà sau vài phút thì Ôn Sĩ Luân đã thua một triệu, lúc này Ôn Sĩ Luân mới phát hiện ra, nếu mình chơi một giờ, sợ rằng mình sẽ thua hơn mười triệu.

- Tiên sinh, anh muốn uống gì không? Có cà phê, có nước chan, có...

Đúng lúc này một âm thanh ngọt ngào vang lên, coi như kéo Ôn Sĩ Luân ra khỏi tình huống xấu hổ.

- Cho tôi một ly cà phê.

Ôn Sĩ Luân cảm thấy mình cần đề cao tinh thần, tuy bây giờ đã rất muộn, uống cà phê rất khó ngủ, nhưng rõ ràng hắn còn chưa có ý muốn đi ngủ.

- Tiên sinh, đây là cà phê của anh.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng đưa cà phê đến cho Ôn Sĩ Luân, sau đó nàng đi đến trước mặt Hạ Thiên:

- Tiên sinh, ngài muốn uống gì không?

- Tôi muốn uống trà.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.

- Vậy ngài muốn uống trà xanh hay trà lài?

Tiếp viên hàng không lại hỏi.

- Có trà Đại Hồng Bào không?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi một câu như vậy, hắn nhớ rõ khi ở thủ đô đã từng được Bạch Tiểu Lỗi pha cha Đại Hồng Trà đỉnh cấp, uống có cảm giác không tệ, bây giờ nhàm chán và cũng muốn thử.

Ôn Sĩ Luân nghe vậy mà không khỏi vã mồ hôi, tiểu tử này muốn uống Đại Hồng Bào trên máy bay, dù đây là khoang hạng nhất cũng không nên yêu cầu cao như vậy. Phải biết rằng nước trà trên máy bay chẳng phải là thứ gì tốt, có Long Tỉnh thì đã coi là không tệ, còn muốn uống Đại Hồng Bào sao?

Vẻ mặt tiếp viên hàng không cũng xám đen, người này muốn uống một ly trà cũng phải tương đương với tư cách khoang hạng nhất sao? Uống trà cũng không giống người, lại gọi cả Đại Hồng Bào.

- Thật xin lỗi, tiên sinh, trên máy bay không có Đại Hồng Bào, chỉ có Long Tỉnh và Bích Loa Xuân, còn có Thiết Quan Âm...

Tuy trong lòng tiếp viên hàng không thầm oán Hạ Thiên vài câu nhưng ngoài miệng vẫn rất khách khí, người này đã ngồi ở khoang hạng nhất thì phải có tiền, sợ rằng trong nhà người ta thường xuyên ống Đại Hồng Bào ấy chứ?

- Không có thì thôi, tôi không uống.

Hạ Thiên bây giờ không nghĩ muốn uống thứ gì đó, vì vậy hắn mói gọi Đại Hồng Bào, vì hắn thấy loại trà này có vẻ dễ uống.

Tiếp viên hàng không khẽ thở ra một hơi, nhưng đúng lúc này đã có một âm thanh vang lên:

- Tôi có Đại Hồng Bào.

Nói lời này cũng là một tiếp viên hàng không, nhưng đây là một tiếp viên có một mái tóc vàng, mặc một bộ trang phục tiếp viên cực kỳ nóng bỏng, xinh đẹp và gợi cảm cực hạn. Khi Ôn Sĩ Luân thấy được cô tiếp viên hàng không này thì chợt sững sờ, những gì hắn nói trước đó xem như đã đổ vỡ, thì ra bây giờ chất lượng tiếp viên hàng không cũng không giống như lời đồn đoán, cái gì mà tiếp viên hàng không xinh đẹp đều bị phú hào bắt đi hết rồi.

Cô tiếp viên hàng không chợt ngây người, nàng quay đầu nhìn cô tiếp viên tóc vàng rồi không nhịn được phải nói:

- Hàn Mộc, sao bạn...

Cô tiếp viên hàng không này chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở bạn mình, không cần nói lung tung, trên máy bay sao có Đại Hồng Bào?

Nhưng cô tiếp viên hàng không còn chưa nói dứt lời thì cô tiếp viên gợi cảm đã đến trước mặt Hạ Thiên, nàng đưa cho Hạ Thiên một chiếc ly giữ ấm rồi dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói:

- Uống cái này đi, tôi cố ý chuẩn bị cho cậu.

Hạ Thiên nhìn cô tiếp viên hàng không xinh đẹp mà cực kỳ vui sướng, hắn cũng không nhận lấy chiếc ly giữ ấm mà vươn tay ôm nàng vào lòng, hắn dùng giọng vui vẻ nói:

- Vợ, sao chị lại ở đây? Cố ý đi theo tôi sao?

- Ừ, tôi nghe nói cậu ngồi chuyến bay này, vì vậy cố ý đến tìm cậu.

Cô tiếp viên hàng không lên tiếng, sau đó nàng hôn một cái lên mặt Hạ Thiên, đồng thời nàng cũng nhanh chóng nói:

- Chồng, nhớ kỹ tôi tên là Hàn Mộc nhé?

Khi nghe được đoạn đối thoại của Hạ Thiên và Mộc Hàm thì cô tiếp viên hàng không kia chợt ngây người, Hàn Mộc này là vợ người ta sao? Đồng thời còn cố ý mang Đại Hồng Bào đến cho hắn? Thì ra người ta thường xuyên uống Đại Hồng Bào ở nhà, xem ra vừa rồi cũng chẳng phải làm khó nàng.

Ôn Sĩ Luân lại thầm cảm thán, xem ra câu nói vừa rồi là không sai, tiếp viên hàng không xinh đẹp phần lớn đã lên thớt. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một tiếp viên hàng không xinh đẹp, nhưng không ngờ hoa đã có chủ.

- Chồng, tôi còn có chút chuyện, chút nữa sẽ lại đến với cậu.

Hàn Mộc rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng để lại ấm trà cho hắn, sau đó cùng đi với cô tiếp viên hàng không khác.

Lúc này đám hành khách trong các khoang khác cũng thầm mắng chửi, đám có tiền quả nhiên có đãi ngộ khác hẳn, khoang hạng nhất có tiếp viên hàng không xinh đẹp phục vụ đặc biệt.

Đám khách ngồi ở khoang hạng nhất cũng bất mãn, sao lại đối đãi như vậy? Tiếp viên hàng không xinh đẹp chỉ đến với tiểu tử kia, sao không đến với bọn họ?

- Cậu Hạ, bạn gái của cậu không những xinh đẹp mà còn rất tốt, biết rõ cậu muốn uống nên đưa đến cho cậu.

Ôn Sĩ Luân không nhịn được phải cảm thán:

- Cậu thật sự có phúc.

- Chị ấy là vợ tôi, không phải là bạn gái của tôi.

Hạ Thiên uốn nắn một câu, sau đó hắn ra vẻ đương nhiên:

- Vợ tôi tất nhiên phải tốt với tôi.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói:

- Đúng rồi, tôi chẳng muốn đánh bài với anh nữa, lát nữa vợ tôi sẽ đến, bây giờ tâm tình của tôi rất tốt, cũng không muốn lấy một triệu của anh.

Ôn Sĩ Luân nghe được những lời này mà không khỏi thở ra, không vì Hạ Thiên chẳng muốn một triệu, nhưng Hạ Thiên không tiếp tục chơi bài, nếu tiếp tục thì cũng chẳng phải là một triệu, thậm chí còn hơn mười triệu.

- Cậu Hạ, cậu không muốn chơi cũng chẳng sao, nhưng tiền tôi vẫn phải đưa cho cậu, tôi cũng không quỵt nợ.

Ôn Sĩ Luân vừa nói vừa lấy chi phiếu ra, hắn nhanh chóng lấy chi phiếu một triệu đưa cho Hạ Thiên. Đối với hắn thì một triệu không đáng là gì, nhưng nếu ngồi máy bay thua mười triệu thì thật sự khó thừa nhận.

Đọc truyện chữ Full