Đêm khuya ở Toronto càng thêm lạnh, mà lúc này, trong một ngôi biệt thự, có một người đàn ông hơn ba mươi, bộ dạng tuấn tú lịch sự, ở nhà cũng đi giày tây, ăn mặc rất chính thức đang nghe điện thoại.
- Hạ Thiên đã bắt máy bay đến Toronto, máy bay đã đáp xuống trước đó ba giờ, cậu tốt nhất nên chú ý, không loại trừ khả năng hắn đến tìm cậu.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng điệu trầm thấp, còn có chút bất mãn:
- Tôi đã cảnh cáo cậu, để cậu đừng mạnh bạo tìm hắn, cậu không nghe, cậu cho rằng mình ở Toronto thì giỏi sao? Cũng chỉ cách vài chục giờ bay mà thôi.
- Ngài đừng lo, hắn căn bản không biết tôi là ai, không thể nào đến tìm tôi được, có lẽ hắn đến đây du lịch mà thôi, phong cảnh hồ Ontario ở đây là rất đẹp.
Người đàn ông ba mươi nói bằng giọng điệu rất cung kính, nhưng hắn rõ ràng không cho rằng mình sẽ gặp phải phiền toái.
Người đàn ông này dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Hơn nữa đây là Canada, dù hắn thật sự đến tìm thì tôi cũng không sợ, nơi đây tôi được bảo vệ rất tốt, tôi tin hắn sẽ không dám tùy tiện làm càn, nếu có động tĩnh gì thì cảnh sát sẽ nhanh chóng xuất hiện.
- Cậu đánh giá quá thấp bản lĩnh của Hạ Thiên, cậu cũng đánh giá thấp thế lực của hắn, hắn không phải là một người, có rất nhiều người giúp hắn.
Giọng diệu trầm thấp ở đầu dây bên kia rất bất mãn:
- Tóm lại cậu cần chú ý là được, tốt nhất cậu lập tức chuyển tất cả tư kim đi, để đề phòng.
- Được, tôi sẽ lập tức chuyển đi.
Người đàn ông lên tiếng, trong lòng thầm mắng một câu, dùng Hạ Thiên để dọa hắn sao? Không phải muốn hắn chuyển tiền ra ngoài à? Sợ hắn nuốt hết sao?
Người đàn ông cúp điện thoại mà gương mặt có chút âm trầm, thật ra ở Toronto này hắn rất có lực ảnh hưởng, không phải hắn là nhân vật thế nào, quan trọng là hắn có một người cha cực kỳ có lực ảnh hưởng.
Người đàn ông này chính là Ngụy Gia Hoa, tuy hắn là người Hoa nhưng sinh trưởng ở Canada, ông nội của hắn là người Hoa di dân đời thứ nhất sang bên đây. Nghe nói ông nội hắn tuy cách xa nhưng vẫn nhớ về quê hương, vì vậy cha hắn có tên là Hướng Đông, cũng chính là hướng về quê hương, mà tên của hắn cũng do ông nội đặt cho, để hắn nhớ mình là người Trung Hoa.
Toronto có thể nói là một thành phố nhiều người Hoa nhất, Toronto có vài triệu dân, người Hoa có tới bốn năm trăm ngàn, vì số lượng khá đông nên điều này cũng làm cho cộng đồng có lực ảnh hưởng nhất định. Ngụy Hướng Đông cha của Ngụy Gia Hoa là người có uy vọng rất cao trong khu Trung Hoa, cũng vì thế mà địa vị của Ngụy Hướng Đông là rất khá trong thành phố Toronto. Nghe nói bây giờ thị trưởng thành phố Toronto có quan hệ rất tốt với Ngụy Hướng Đông, gần đây trong đợt tuyển cử chức vụ thị trưởng thành phố, Ngụy Hướng Đông đã phát động người Hoa bỏ phiếu cho tên kia, để đối phương được tuyển chọn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngụy Gia Hoa thân là còn con của Ngụy Hướng Đông, tất nhiên hắn cực kỳ có ưu thế ở khu người Hoa, điều này làm hắn làm một số việc rất thuận lợi, có lẽ cũng vì thế mà hắn được tổ chức kia vừa ý.
Đó là một tổ chức trông có vẻ rời rạc nhưng cực kỳ chặt chẽ, tuy Ngụy Gia Hoa có thể xem như thành viên chủ chốt của tổ chức nhưng vẫn biết được rất ít chuyện. Những năm qua tổ chức kiếm được rất nhiều tiền, nhưng rốt cuộc tiền chảy về đâu thì bó tay, mà hắn cũng chỉ có được một phần nhỏ mà thôi.
- Mẹ kiếp, các ngươi ăn thịt mà ông ăn canh, như vậy còn sợ ông nuốt tiền.
Ngụy Gia Hoa căm giận mắng một câu, nhưng hắn mắng xong vẫn đi vào phòng làm việc mở máy tính, chuẩn bị lên mạng chuyển khoản. Hắn không dám cải lệnh, vì đối phương biết rõ chi tiết về hắn, nếu hắn dám cãi lệnh, như vậy sẽ chết oan bất cứ lúc nào.
Ngụy Gia Hoa đăng nhập vào ngân hàng, hắn nhập vào số tài khoản mà mình khắc ghi trong lòng, đưa vào một dãy con số, cuối cùng xác định chuyển khoản.
Tất cả nhìn có vẻ như bình thường, nhưng lúc này Ngụy Gia Hoa chợt cảm thấy màn hình tối sầm, au đó bên trên có một hàng chữ lấp lánh, là tiếng Trung: "Xin cảm tạ số tiền anh đã tài trợ cho Tiểu Yêu Tinh, tiền đã đến, anh có thể đi chết được rồi!"
Vẻ mặt Ngụy Gia Hoa chợt biến đổi lớn, hắn vội vàng gõ bàn phím điên cuồng, đáng tiếc là không chút hiệu quả, trên màn hình máy tính lại xuất hiện một dòng chữ: "Tính mạng của anh còn được mười giây, bây giờ bắt đầu đếm ngược!"
- 10!
Một con số chiếm đầy màn hình.
- 9!
- 8!
- 7!
...
Những con số này được nhảy không phát ra bất kỳ âm thanh gì nhưng Ngụy Gia Hoa nhìn vào đó mà sinh ra cảm giác khác thường, giống như có một người đang dùng loa phóng thanh gào vào tai mình, khoảnh khắc này hắn cuối cùng cũng sinh ra khủng hoảng.
- Người đâu, mau đến đây.
Ngụy Gia Hoa đột nhiên rống lên.
Trong biệt thự của Ngụy Gia Hoa có tám tên bảo vệ nhưng lại có một hệ thống bảo vệ cực kỳ tối tân, theo lý thuyết thì chỉ cần có người tiến vào, hệ thống sẽ lập tức báo cảnh sát. Đến bây giờ Ngụy Gia Hoa vẫn còn chưa nghe thấy âm thanh báo cảnh sát, theo lý mà nói thì chưa có ai vào.
Nhưng nếu dựa theo lẽ thường, Ngụy Gia Hoa chỉ cần kêu lớn, trong vòng một phút thì bảo vệ sẽ chạy đến trước mặt hắn. Nhưng bây giờ đã hơn một phút mà hắn vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì, không có tiếng bước chân, không có âm thanh nói chuyện, cả biệt thự cực kỳ yên tĩnh.
Trong lòng Ngụy Gia Hoa chợt bùng lên cảm giác bất an cực kỳ dữ dội, hắn cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, chuẩn bị báo cảnh sát. Nhưng khi hắn nhấc ống nghe lên thì phát hiện bên trong không có chút âm thanh nào, điều này làm hắn đoán ra được vấn đề, dây điện thoại đã bị cắt đứt.
Ngụy Gia Hoa lại cầm lấy điện thoại di động, lần này hắn phát hiện không có tín hiệu, tất nhiên lúc này cảm giác sợ hãi đã không tự chủ được bùng lên dữ dội.
- Ai, là ai? Đi ra cho tao.
Ngụy Gia Hoa gào lên khó khống chế, lúc này hắn định rút ngăn kéo lấy súng ngắn ra ngoài.
Khi bàn tay chạm vào ngăn kéo thì Ngụy Gia Hoa đột nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn dữ dội, hắn đưa mắt nhìn mà hoảng sợ kêu lên:
- Á.
Ngụy Gia Hoa không thể nào không sợ hãi, vì hắn đột nhiên phát hiện tay phải của mình đã bị chặt đứt.
- Thằng ngu, mày muốn tìm anh sao?
Một âm thanh truyền vào tai Ngụy Gia Hoa:
- Đây là địa phương quái quỷ gì? Tìm một con dao mà mất cả phút đồng hồ.
Ngụy Gia Hoa đột nhiên quay người, sau đó hắn thấy một gương mặt không xa lạ gì:
- Mày...Mày là Hạ Thiên...
- Thằng ngu, anh đã nói sẽ chém mày thành mười tám mảnh.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Ngụy Gia Hoa:
- Đừng tưởng rằng trốn đi xa thì ngon, anh nói cho mày biết, thằng nào muốn làm tổn thương vợ anh, dù xa thế nào cũng chết tuốt.
Chữ chết còn chưa nói xong thì Hạ Thiên đã vung đao chém về phía Ngụy Gia Hoa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 849: Muốn làm tổn thương vợ anh thì dù ở xa cũng phải chết
Chương 849: Muốn làm tổn thương vợ anh thì dù ở xa cũng phải chết