- Cứu...Help me!
Trì Nhân Phong phát ra tiếng kêu hoảng sợ, sau đó một tiếng tủm vang lên, hắn rơi xuống biển. Nhưng tên này thật sự biết bơi, cũng không bị chìm. Vấn đề là chiếc du thuyền luôn đi về phía trước, vì vậy mà Trì Nhân Phong rơi ra phía sau.
Người đẹp ngực bự trước đó đi cùng Trì Nhân Phong chợt phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng nói vài câu gì đó với Hạ Thiên, đám người trên boong cũng nói này nói nọ. Dù sao Hạ Thiên cũng không thể hiểu bọn họ nói gì, vì thế hắn mặc kệ.
Vài phút sau đám người chạy sạch, boong thuyền chỉ còn lại một mình Hạ Thiên, điều này làm hắn rất hài lòng, cuối cùng cũng không còn ai quấy rầy hắn ngắm biển.
Nhưng một lúc sau Hạ Thiên phát hiện du thuyền đi chậm lại, sau đó cơ bản là dừng lại. Hầu như đúng lúc này có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng hắn.
Sau lưng vang lên nhiều tiếng hô lớn, vẫn là những tiếng mà Hạ Thiên nghe không hiểu, hắn xoay người rất bất mãn:
- Này, nói gì vậy? Nếu tiếp tục lắm mồm thì tôi sẽ ném xuống.
- Đây là một đám đàn ông mặc tây trang, trên tay còn cầm súng, đáng lý ai cũng chĩa súng lên người Hạ Thiên, nhưng sau khi hắn quay đầu thì đám người chợt ngẩn ngơ, sau đó hạ súng xuống. Một người trong nhóm nói gì đó, sau đó có một người chạy đi, hai phút sau một thiếu nữ mặc váy dài cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trên boong thuyền. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thiếu nữ tuyệt sắc này không phải là ai khác mà chính là công chúa Sama, đám đàn ông mặc tây trang chính là tùy tùng của hoàng tử Bizi. Tất nhiên bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn trên du thuyền, vừa rồi bọn họ nhận được thông báo, có kẻ ném một người xuống biển, vì vậy mới lập tức chạy đến. Nào ngờ bọn họ phát hiện ra kẻ đang ngồi ở boong thuyền chính là người mà vài ngày trước mình liên tục tìm kiếm, vì thế mà bọn họ tranh thủ gọi công chúa Sama.
Khi thấy Hạ Thiên thì công chúa Sama rất vui, nàng nói một câu gì đó, sau đó chạy về phía hắn.
Rõ ràng, Hạ Thiên tuy không dùng chiêu lạt mềm buộc chặt nhưng biến mất vài ngày thì vẫn tạo nên hiệu quả lớn, công chúa Sama một tuần không gặp đã trực tiếp nhào lên người hắn.
Tuy nói bây giờ Hạ Thiên có Ngải Vi Nhi và Isabella, hắn lại không có hứng thú quá lớn với một công chúa Sama nói chả hiểu gì, nhưng công chúa Sama nhớ đến hắn, tất nhiên hắn sẽ không từ chối. Vì vậy hắn thuận tay ôm lấy nàng, sau đó đặt nàng ngồi lên người mình rồi chỉ về biển rộng:
- Anh đang ngắm biển.
Công chúa Sama không hiểu những gì Hạ Thiên đang nói, nhưng nàng hiểu động tác của hắn, vì vậy nàng ngồi trên người Hạ Thiên và nhìn về phía mặt biển xanh lam trước mắt, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ngọt ngào, hình như càng thêm xinh đẹp.
Đám tùy tùng đứng sau boong, bọn họ vốn chạy đến bắt hạ thiên,nhưng bây giờ lại giông như vệ sĩ cho hắn, vì nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ cho công chúa Sama.
Trạng thái này giằng co hơn nửa giờ, mãi đến lúc có mấy người xuất hiện ở boong tàu, mà trong đó có hai người mà Hạ Thiên biết mặt, đó là hoàng tử Bizi và Ôn Sĩ Luân.
Khi thấy Hạ Thiên đang ôm công chúa Sama ngồi ngắm biển cực kỳ lãng mạn thì Ôn Sĩ Luân không biết nói gì, tiểu tử kia rõ ràng đã nói để cho công chúa Sama học được tiếng Trung rồi hãy đến tìm, nhưng bây giờ người ta còn chưa học được, vậy mà vẫn còn hâm nóng tình cảm sao?
Đúng lúc này hoàng tử Bizi nói một câu, Ôn Sĩ Luân nghe thì vẻ mặt biến đổi, lúc này hắn mới biết có sự việc không đúng, xem ra Hạ Thiên đã làm lớn chuyện.
- Cậu Hạ, hoàng tử Bizi hỏi cậu, cậu có phải đã ném một người tên là Trì Nhân Phong xuống thuyền?
Ôn Sĩ Luân đến bên cạnh Hạ Thiên rồi cẩn thận hỏi.
- Đúng vậy, tên ngốc kia đến uy hiếp tôi, tất nhiên tôi sẽ ném hắn xuống cho cá ăn.
Hạ Thiên sảng khoái thừa nhận.
Ôn Sĩ Luân phiên dịch chi tiết những lời này cho hoàng tử Bizi, đến khi hoàng tử Bizi đáp lời thì hắn lại phát huy công năng phiên dịch:
- Cậu Hạ, hoàng tử Bizi muốn biết vì sao Trì Nhân Phong phải uy hiếp cậu?
- Tên ngốc kia thua nhiều tiền, muốn tôi giúp hắn thắng chút tiền.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời:
- Tôi không có tâm tình đi giúp hắn.
Sau khi Ôn Sĩ Luân thuật lại những lời này thì vẻ mặt hoàng tử Bizi có chút khó coi, hắn nói một câu rồi xoay người bỏ đi.
- Cậu Hạ, cậu đừng lo, có lẽ không có gì, tôi đi trước, cậu cứ ở lại với công chúa Sama đi.
Ôn Sĩ Luân nhanh chóng nói một câu rồi rời khỏi boong tàu, cuối cùng chỉ để lại hai vệ sĩ, những người khác đều đi theo hoàng tử Bizi.
Mười phút sau du thuyền tiếp tục đi về phía trước, Hạ Thiên và công chúa Sama bắt đầu tình cảnh lãng mạn không một tiếng động.
Đúng lúc này cổ tay Hạ Thiên chấn động, hắn đưa tay lên xem, thì ra là Mộc Hàm liên lạc cho hắn.
- Chồng, bên cậu không có gì xảy ra đấy chứ?
Mộc Hàm vội vàng hỏi.
- Không có gì.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Vợ, sao chị lại hỏi như vậy?
- Chồng, trước nay tôi luôn định vị vị trí của cậu, những ngày trước du thuyền đều đi rất nhanh, chưa từng dừng lại. Nhưng vừa rồi du thuyền dừng lại hơn nửa giờ, hơn nữa bên cạnh cũng không có lục địa nào, điều này không bình thường, vì vậy tôi muốn hỏi cậu xem thế nào.
Mộc Hàm giải thích một câu, rõ ràng nàng luôn chú ý đến tình huống của Hạ Thiên.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đúng rồi, chồng, tôi đã về nước an toàn, đã thông báo cho Kiều Tiểu Kiều ở thành phố Giang Hải, mọi người vẫn khỏe, cậu không cần lo.
- Vừa rồi thuyền dừng lại vì tôi đá một tên ngu ngốc xuống biển.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tên ngu ngốc kia biết tôi, còn nói tôi đã giết người, uy hiếp tôi phải kiếm tiền cho hắn, vì vậy tôi ném hắn xuống biển.
- Sao?
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Có người thấy à?
- Thấy, có rất nhiều người thấy.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Nhưng vợ đừng lo, nếu hắn dám đến làm phiền, tôi sẽ ném hắn xuống biển.
- Chồng, hoàng tử Bizi biết chuyện này không?
Mộc Hàm trầm mặc một lúc lâu không nói gì, cuối cùng nàng mới hỏi.
- Biết, vừa rồi hắn còn đến tìm tôi.
Hạ Thiên trả lời.
- Hắn nói thế nào?
Mộc Hàm truy vấn.
- Cũng không nói gì.
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Chỉ hỏi vài câu rồi đi.
- Công chúa Sama đâu?
Mộc Hàm lại hỏi.
- Cô ấy sao? Đang ở bên cạnh tôi.
Hạ Thiên vẫn không giấu, hắn nhìn công chúa Sama, lại phát hiện nàng đang dùng ánh mắt tò mò nhìn đồng hồ của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 863: Lãng mạn không một tiếng động
Chương 863: Lãng mạn không một tiếng động