TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 898: Ngày tốt lành sẽ không quá lâu


Viên Thế Tài trước tiên giới thiệu Diêu Phương cho Hạ Thiên và Vân Thanh, sau đó bốn người cùng kéo nhau vào quán trà, đi vào trong một gian phòng rồi ngồi xuống.

Khi thấy Viên Thế Tài không nói ra những chuyện đào góc tường của Hạ Thiên thì Diêu Phương không khỏi thở ra một hơi, may quá, ít nhất thì tạm thời không có đánh nhau.

- Viên tiên sinh, anh đã nói với tôi trong điện thoại là có biện pháp giải quyết sự việc liên quan đến chú Thạch, không biết anh có biện pháp gì?

Vân Thanh đi thẳng vào vấn đề, nàng ngồi xuống bên cạnh và còn kéo tay Hạ Thiên, không che giấu quan hệ thân mật giữa hai người. Tất nhiên tình cảnh như vậy cũng làm cho Viên Thế Tài hiểu, để hắn không nên có suy nghĩ không an phận.

Từ chối đàn ông phải làm cho thật tốt, đây là phong cách của Vân Thanh, dù là trước kia từ chối đàn ông khác hay là Hạ Thiên thì Vân Thanh cũng làm như vậy. Nhưng đàn ông khác thì bọn họ nàng từ chối và bỏ đi, sắc lang Hạ Thiên thì không, nàng bị hắn chụp vào tay, nhưng cũng vì vậy mà nàng có lý do để từ chối những đàn ông khác.

Viên Thế Tài quay đầu nhìn Diêu Phương:

- Cậu nói với Vân tiểu thư.

Diêu Phương khẽ gật đầu, hắn mở miệng nói:

- Vân tiểu thư, tuy vụ Thạch Trường Canh không thuộc về tôi, nhưng theo tôi được biết, bây giờ cô rất muốn gặp mặt Thạch Trường Canh, có phải vậy không?

- Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng hy vọng ủy ban kỷ luật có thể thả chú Thạch ra, dù sao cũng đã giam giữ hơn một tháng, dù muốn tiếp tục giữ lại, nếu chú ấy thật sự có hành vi vi phạm thì nên chuyển giao cho tư pháp, nếu không có chứng cứ thì nên thả người.

Vân Thanh trả lời.

- Điều này, Vân tiểu thư, vấn đề phóng thích Thạch Trường Canh, tôi không có quyền lực đó, nhưng tôi có thể sắp xếp giúp cô gặp mặt Thạch Trường Canh.

Diêu Phương nói có chút ngượng ngùng.

- Chị Vân Thanh, chị muốn gặp Thạch Trường Canh sao? Tôi đưa chị đi gặp, cần gì phải tìm bọn họ?

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, hắn nhìn chằm chằm vào Viên Thế Tài một lúc lâu mà cảm thấy người này có ý đồ bất lương, giống như muốn có ý với vợ hắn, vì vậy hắn quyết định đưa vợ đi.

Sự khinh thường trong lời nói của Hạ Thiên làm cho Diêu Phương xấu hổ, nhưng hắn không dám tỏ ra bất mãn, vì hắn biết Hạ Thiên thật sự lợi hại, cũng biết không thể đắc tội với đối phương.

Nhưng Viên Thế Tài thì không giống như vậy, hắn nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói mang theo hương vị trào phúng khó thể phát giác:

- Hạ tiên sinh, Thạch Trường Canh đã bị kỷ luật, không phải ai muốn gặp là gặp, nếu không có người bên trong sắp xếp thì chẳng dễ dàng như vậy.

- Trên đời này người tôi muốn gặp đều có thể.

Hạ Thiên bĩu môi, hắn kéo Vân Thanh đứng lên:

- Chị Vân Thanh, tôi đưa chị đi gặp Thạch Trường Canh, thuận tiện giúp chị đưa ông ta ra.

- Cậu đừng xúc động, chúng ta đi tìm chú Thạch như vậy thì sẽ có phiền toái.

Vân Thanh nhịn không được phải khuyên.

- Chị Vân Thanh, chị đừng lo, không có gì đâu, tôi đã nói sẽ giúp chị cứu ông ta ra, như vậy nhất định sẽ cứu được. Trước đó tôi chỉ ra nước ngoài mà thôi, bây giờ tôi đã về, nhất định sẽ giúp được chị.

Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:

- Còn nữa, chị Vân Thanh, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi là chồng chị, chuyện của chị là của tôi, đừng tìm đám người lung tung, bọn họ chỉ biết khoác lác, thật ra chẳng làm được gì đâu.

Hạ Thiên vừa nói vừa kéo Vân Thanh ra ngoài, nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ biết theo hắn đi ra.

Khi nghe được lời nói của Hạ Thiên thì Diêu Phương càng xấu hổ, gương mặt Viên Thế Tài lại trở nên âm trầm, tên khốn kia thật sự không nể mặt bọn họ.

- Thế Tài, tôi đã nói rồi, tiểu tử kia không dễ chọc vào.

Diêu Phương thở dài nói.

- Ngày an nhàn của hắn sẽ không quá lâu.

Viên Thế Tài hừ lạnh nói.

Diêu Phương chợt ngây người, Viên Thế Tài rốt cuộc dựa vào thứ gì? Tuy hắn biết gia thế của Viên Thế Tài là không tầm thường nhưng hình như còn chưa đủ để đối phó với Hạ Thiên, phải biết rằng người người ở thủ đô đều biết, Hạ Thiên và Triệu gia ở thủ đô có quan hệ không tầm thường.

Tuy rất nghi hoặc nhưng Diêu Phương vẫn không tiếp tục suy xét, tuy hắn là bạn của Viên Thế Tài, nhưng thật ra bọn họ chỉ là bạn học, cùng trường thời đại học. Hai người quan hệ rất tốt nhưng nếu nói về gia thế thì hắn và Viên Thế Tài cách biệt quá xa, sau khi tốt nghiệp đại học thì hắn cũng dần phát hiện ra sự bất hòa giữa cả hai.

Trong thành phố Giang Hải có thể nói là có rất nhiều khách sạn lớn nhỏ, nhưng có một khách sạn ba sao làm người ta cảm nhận được sự khác biệt, chỉ sợ là vì cái tên của nó, vì trong xã hội hiện đại, gọi là khách điếm cũng rất ít.

Trong khách sạn có nhiều gian phòng khá rộng, trong một gian số sáu hai tám có một khách đã ở hơn tháng, những vị khách dừng chân ở đây tuy không biết, nhưng dù là ông chủ hay nhân viên phục vụ của khách sạn đều biết, vị khách này không tầm thường.

Vị khách không bình thường này chính là Thạch Trường Canh, sau khi được đưa về thành phố Giang Hải thì hắn chưa từng rời khỏ khách sạn này nửa bước, mà phòng sáu hai tám trở thành phạm vi hoạt động của hắn. Trong phòng có tivi nhưng đã bị dọn đi, có mạng nhưng không có máy tính, đối với Thạch Trường Canh thì hoạt động giải trí duy nhất chính là nói chuyện với người ủy ban kỷ luật.

- Tiểu Đào, bạn gái có khỏe không?

Lúc này Thạch Trường Canh đang nói chuyện với một người của ủy ban kỷ luật.

- À, rất tốt.

Tiểu Đào này chưa đến ba mươi, bây giờ đã có hơi sợ Thạch Trường Canh, vì người này khác với kẻ khác, mỗi lần nói chuyện với người ủy ban kỷ luật thì thường rất hăng say. Vấn đề mấu chốt là hắn không nói ra một chữ nào có ý nghĩa, chỉ hỏi việc nhà của người ủy ban kỷ luật, vì vậy một tháng qua đám người ủy ban kỷ luật bị hắn làm cho phát sợ.

- Thạch Trường Canh, anh rất quan tâm đến chuyện nhà của người khác, sao anh không quan tâm đến con gái của mình? Nếu anh nói ra, anh sẽ sớm được gặp con gái.

Một người khác mở miệng, là một người hơi lớn tuổi, khoảng năm mươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Anh Vương, con gái của tôi rất tốt, có người chăm sóc cho nó, ngược lại hình như con gái anh có bạn trai là một tên côn đồ phải không? Đây cũng không phải là chuyện tốt, tôi đã nói với anh rồi, đám người kia không có gì tốt, chỉ chơi đùa, chỉ thấy anh là quan mới đâm đầu vào...

Thạch Trường Canh híp mắt cười, trong này rất buồn bực vì vậy hắn luôn tìm cơ hội nói chuyện.

- Câm mồm.

Người đàn ông được gọi là anh Vương chợt sinh ra xúc động muốn ói máu, lão công tác ở ủy ban kỷ luật nhiều năm, trước kia từng thấy nhiều kẻ sợ run như cầy sấy, nào có ai như Thạch Trường Canh? Không biết hắn có gì mà không sợ, bị giam hơn một tháng mà tinh thần tốt như vậy.

Đọc truyện chữ Full