TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 902: Nhất định phải kiên quyết diệt trừ


Hạ Thiên chạy ra phân cục quận Đông, hắn chạy về phía cục công an thành phố. Tên cục trưởng Bì ngu ngốc kia dám lớn tiếng với cảnh sát tỷ tỷ trong điện thoại, điều này làm hắn rất mất hứng, vì vậy hắn muốn xử lý đối phương, muốn cho tên ngốc cục trưởng Bì biết rõ, không thể mở mồm như vậy với vợ của Hạ Thiên hắn.

Không thể nghi ngờ cục công an thành phố chính là một địa điểm khá quen thuộc của Hạ Thiên, trước đó Lãnh Băng Băng còn làm ở cục công an thành phố thì Hạ Thiên đã đến đây không biết bao nhiêu lần. Còn phòng làm việc của cục trưởng, tuy hắn rất ít khi đi đến chỗ này nhưng cũng biết nó nằm ở đâu, vì thế mà hắn chạy đi không dừng lại, trực tiếp tiến vào phòng làm việc của cục trưởng. Cuối cùng hắn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi trong phòng.

Người đàn ông này có gương mặt vuông vức, cao lớn khôi ngô, nhìn có vẻ rất uy nghiêm, nhưng lúc này lọt vào mắt Hạ Thiên lại có bộ dạng cần ăn đòn.

- Này, chú có phải là thằng cục trưởng Bì lúc này vừa lớn tiếng với vợ anh không?

Hạ Thiên hỏi người đàn ông trung niên.

- Tôi là Bì Chí Mẫn.

Người đàn ông trung niên phát hiện ra Hạ Thiên thì quát lên nghiêm nghị:

- Anh là ai? Ai cho anh vào đây?

Người đàn ông trung niên này chính là Bì Chí Mẫn vừa đến nhận chức ở cục công an thành phố Giang Hải chưa lâu, hắn mới đến và muốn làm chút chuyện, nào ngờ lại đụng phải vụ án cảnh sát bị giết, sau đó phạm nhân lại bị cướp ra từ trong trại tạm giam, điều này làm hắn rất căm tức. Đầu tiên là hắn điện thoại cho cục trưởng cục công an quận Đông, yêu cầu cục trưởng phân cục đốc xúc Lãnh Băng Băng bắt người.

Nhưng sau khi Lãnh Băng Băng đến nhận chức ở phân cục quận Đông thì cục trưởng đã trở thành cá cảnh, căn bản không thể nói chuyện cùng Lãnh Băng Băng. Vì vậy đến hôm nay Bì Chí Mẫn vẫn chưa thấy Lãnh Băng Băng bắt được Sở Dao, hắn điện thoại trực tiếp cho Lãnh Băng Băng, hơn nữa còn ra tối hậu thư, nếu không bắt người thì từ chức.

Nhưng Bì Chí Mẫn không ngờ Lãnh Băng Băng tình nguyện từ chức mà không bắt người, đồng thời còn làm cho một người đàn ông khác mắng mình trong điện thoại, đúng là quá bức bối.

Bì Chí Mẫn thấy Hạ Thiên, nhưng hắn căn bản sẽ không ngờ người này chính là kẻ đã tuyên bố xử lý hắn trong điện thoại vừa rồi. Vì hắn mới cúp điện thoại vài phút, dựa theo lẽ thường thì người vừa rồi phải ít nhất cũng mất hơn mười phút mới đến, không thể nào đến nhanh như vậy.

- Quả nhiên là tên ngốc này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hạ Thiên lúc này đã xác nhận Bì Chí Mẫn thông qua giọng nói:

- Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, anh đến đây nói cho chú biết, đừng lớn tiếng với vợ cảnh sát tỷ tỷ của anh, đồng thời cũng tiện tay xử lý chú.

Hai chữ xử lý vừa được nói ra thì Hạ Thiên đã tung đá, Bì Chí Mẫn còn chưa kịp phản ứng thì cam thấy bụng dưới đau nhói, sau đó cơ thể bay lên không đập mạnh vào tường, cuối cùng chảy xuống đất.

Cơn đau dữ dội làm cho gương mặt Bì Chí Mẫn méo mó, nhưng hắn đơng giản không lên tiếng, hắn cắn răng từ dưới đất bò lên rồi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hắn quát lên nghiêm nghị:

- Mày đúng là vô pháp vô thiên, sẽ phải trả giá lớn.

- Thằng ngu.

Hạ Thiên cực kỳ khinh thường, hắn tiến lên tung một cước đạp Bì Chí Mẫn ngã xuống:

- Chú sẽ phải trả một cái giá đắt, anh sẽ xử lý chú.

- Hạ Thiên sao?

Đúng lúc này ngoài cửa phòng làm việc chợt vang lên một âm thanh kinh ngạc.

- Là anh sao?

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy Hoàng An Bình đang đứng ngoài cửa:

- Đợi tôi xử lý xong thằng ngu này sẽ nói chuyện với anh sau.

- Cái gì?

Hoàng An Bình chợt kinh hoàng, sua đó hắn vội vàng hô lên một câu:

- Chờ chút, Hạ Thiên, chuyện gì cũng từ từ, đừng ra tay.

- Tôi không ra tay, tôi ra chân.

Hạ Thiên tỏ ra rất vô tội, hắn giơ chân lên chuẩn bị giẫm xuống. Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng hô lớn:

- Dừng tay.

Hạ Thiên nghe được âm thanh này mà thu chân trở về, đúng lúc này trong phòng làm việc chợt xuất hiện một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp khêu gợi, đúng là Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng hít thở có chút dồn dập, gương mặt tuyệt mỹ hơi đỏ, trước ngực phập phồng. Nàng cũng giống như Hạ Thiên, cũng chạy đến đây, lúc này nàng phát huy tốc độ cực hạn của mình, rõ ràng chỉ chậm hơn Hạ Thiên vài phút.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại ở đây? Tôi không bảo chị chờ sao? Tôi xử lý tên ngốc này sẽ trở về tìm chị.

Hạ Thiên kỳ quái hỏi.

- Thôi bỏ, đừng náo loạn, chúng ta về nhà.

Lãnh Băng Băng hít thở có chút giảm bớt, nàng chủ động đến khoác tay Hạ Thiên muốn kéo đi, nàng cũng không muốn hắn đánh chết cục trưởng cục công an thành phố.

- Cảnh sát tỷ tỷ, sao lại bỏ qua? Thằng ngu này dám lớn tiếng với chị trong điện thoại...

Hạ Thiên có chút không cam lòng.

- Được rồi, tôi bảo cậu về, cậu có phải muốn tôi giận mới thỏa mãn phải không?

Lãnh Băng Băng tức giận hỏi.

Một chiêu này của Lãnh Băng Băng khá hiệu quả, dù Hạ Thiên có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn theo Lãnh Băng Băng bỏ đi, nhưng trước khi đi hắn còn nói với ra một câu với Bì Chí Mẫn:

- Hôm nay coi như chú gặp may, anh chỉ đánh chú một trận, nếu sau này còn nói lung tung với vợ anh, anh sẽ xử lý chú ngay lập tức.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đi theo Lãnh Băng Băng rời khỏi phòng làm việc của Bì Chí Mẫn, mà Bì Chí Mẫn cũng khó khăn bò lên, một tay chống bàn, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

- Cục trưởng Bì, anh không sao chứ?

Hoàng An Bình cũng không bỏ đi, hắn ân cần hỏi một câu.

- Không có gì.

Bì Chí Mẫn nhìn Hoàng An Bình, sau đó hắn cắn răng nói:

- Người vừa rồi là Hạ Thiên sao?

- Đúng vậy, cục trưởng Bì, chính là Hạ Thiên.

Hoàng An Bình khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, xem ra cục trưởng Bì cũng biết Hạ Thiên, như vậy sao lại ngốc nghếch xung đột với hắn? Đây không phải tự tìm phiền toái sao?

Thực tế dù Bì Chí Mẫn cướp vị trí cục trưởng của cha Hoàng An Bình, nhưng ấn tượng của Hoàng An Bình với Bì Chí Mẫn là không tệ, hắn đã xem qua nhiều tin tức của Bì Chí Mẫn trên mạng. Trước kia người này là anh hùng đẹp tội phạm ở các thành phố khác, vì vậy Hoàng An Bình khá kính nể đối phương.

- Đúng là kiêu ngạo coi trời bằng vung.

Bì Chí Mẫn hừ lạnh một tiếng:

- Dám đến tận đây đánh tôi, còn uy hiếp tôi, thế lực như vậy phải diệt trừ.

Hoàng An Bình nghe nói như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, chẳng lẽ vị anh hùng đánh đuổi tội phạm này đến Giang Hải để xóa bỏ thế lực của Hạ Thiên?

Đọc truyện chữ Full