Cảng Thành là một thành phố phát triển trong khoảng thời gian vài chục năm gần đây, Cảng Thành và HongKong là hai thành phố nhìn nhau cách biển, vì vậy có thể nói nhìn qua Cảng Thành là thấy HongKong.
Dù không có lịch sử lâu đời nhưng Cảng Thành có thể dùng vài chục năm ngắn ngủi để phát triển thành một trong những thành phố phát triển nhất nước, điều này đã nói rõ tác dụng phụ rất rõ ràng. Lúc này Cảng Thành trị an rối loạn, phân cực giàu nghèo rất khủng khiếp, người ngoài đến đây nhiều hơn người địa phương, thực tế có người nói thành phố này đã bị dân bên ngoài đến chiếm sạch.
Cảng Thành phân ra vùng trong vùng ngoài, vùng trong có thể nói là khu trung tâm, trên cơ bản người công tác ở đây đều là thành phần tri thức, mà vùng ngoài thì phần lớn chỉ là nhà máy xí nghiệp, phần đông là công nhân bình thường. Nhưng thực tế có nhiều thành phần tri thức, tuy đi làm ở vùng trong nhưng lại ở vùng ngoài, vì bọn họ không đủ sức mua hay thuê nhà ở bên trong trung tâm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Vùng ngoài của thành phố Cảng Thành nổi tiếng là khu cho thuê phòng với số lượng lớn, nơi đây mỗi một khu chế xuất khu công nghiệp có vài chục đến vài trăm ngàn công nhân, mỗi sáng sớm đều vội vàng ra khỏi cửa bắt các phương tiện giao thông công cộng để đi làm. Đây là một thành phố có tiết tấu tương đối nhanh, trên cơ bản ai cũng chỉ lo cho mình, không cần quan tâm đến kẻ khác làm gì cho mệt.
Hôm nay cũng giống như ngày thường, có rất nhiều người đi lại, bọn họ vội vàng đi làm. Vì vậy dù bọn họ nhìn thấy một nam một nữ dựa vào nhau ngồi trên lan can cầu nhưng không ai nhìn qua hơn một lần, ngẫu nhiên cũng có người nhìn vài lượt, nhưng trong lòng ai cũng có một ý nghĩ, hai người kia ăn mặc sạch sẽ, sao lại phải làm ăn mày?
Thật ra trên cầu cũng có không ít ăn mày, chỉ cần nhìn là thấy bốn năm tên, trong đó có vài tên mà mọi người đã rất quen mặt, vì hầu như ngày nào bọn họ cũng ngồi đây. Rất nhiều người nghe nói đám người này là ăn mày chuyên nghiệp, vì vậy phần lớn mọi người đều cho tiền rất ít, nhưng ngẫu nhiên cũng có người tâm tình tốt, ví dụ như tìm được công việc, tìm được bạn gái, hay đơn giản chỉ là vừa mới cùng đi nhà nghỉ với người yêu, bọn họ sẽ cho thêm đám ăn mày vài đồng. Vì vậy thực tế số người bố thí là rất ít, nhưng lưu lượng người qua đây là rất lớn, vì vậy đám ăn mày mỗi ngày cũng kiếm được kha khá, coi như vẫn có nguồn thu ổn định, ít nhất lấp đầy bụng cũng không phải là vấn đề.
Nhưng đám ăn mày này phần đông là rất bẩn thỉu, có vài tên tàn tật, tóc rối, những tên ăn mày ăn mặc chỉnh tề như cặp nam nữ này là rất ít, nhưng dù sao bọn họ cũng là ăn mày, vì trước mặt có hai chiếc chén sắt "chuyên dụng", mà bên trong chẳng có xu nào.
- Keng...
Một âm thanh trong trẻo vang lên, một đồng xu rơi vào trong chén, điều này chứng tỏ tên ăn mày đã có nguồn thu. Đây là một đồng tiền xu, nươời bố thí là một cô gái, bộ mặt rạng rỡ, rõ ràng tâm tình rất tốt.
Âm thanh này rốt cuộc làm tên ăn mày giật mình bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu lộ ra gương mặt không anh tuấn nhưng có vài phần thanh tú. Hắn nhìn bốn phía, ánh mắt có chút mê man, giống như không biết rõ tình huống vào lúc này.
- Nơi chết tiệt này không phải là Cảng Thành đấy chứ?
Một lúc lâu sau tên ăn mày mới thì thào nói, cuối cùng hắn thấy cái chén sắt trước mặt, vì vậy mà căm giận mắng lớn:
- Tống Ngọc Mị, con bàn bà chết tiệt, dám để mình làm ăn mày, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ cởi sạch quần áo và tét đít mỗi ngày chín trăm chín mươi chín lần.
Tên thanh niên ăn mày này chính là Hạ Thiên, hắn hôn mê từ chiều qua đến bây giờ mới tỉnh lại, lúc này hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để dò xét tình huống của mình, hắn phát hiện băng hỏa linh khí vẫn bị áp chế, căn bản không thể nào thi triển được, nếu nói về công lực thì bây giờ hắn chẳng khác gì người thường.
Hạ Thiên quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, hắn không khỏi lầm bầm:
- Quỷ keo kiệt ơi là quỷ keo kiệt, tôi đã nói quá keo kiệt là không tốt, bây giờ chị đã bị sư phụ vứt bỏ, tôi có nên vứt bỏ chị luôn không? Nhưng chị đã sắp chết, bán cũng không được tiền.
Người phụ nữ này tất nhiên là Ninh Khiết, đáng tiếc là nàng căn bản không nghe được lời nói của Hạ Thiên, vì nàng đang thật sự hôn mê, da thịt lạnh buốt. Nếu bây giờ đưa nàng đến bệnh viện thì sợ rằng đám bác sĩ sẽ phán nàng tử vong, nhưng Hạ Thiên biết nàng chưa chết, thật ra nàng vẫn còn có chút nhịp tim.
Trước tiên Hạ Thiên lục lọi trên người mình, hắn phát hiện mình không có gì, vi vậy mới lục người Ninh Khiết và phát hiện ra một cái bóp.
- Hy vọng còn chút tiền.
Hạ Thiên có chút cao hứng, hắn cũng biết không có tiền sẽ chẳng sống được. Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, trong bóp không có xu nào, chỉ có một tờ giấy chứng minh, là chứng minh của Ninh Khiết, chẳng còn gì khác.
- Xem ra lại phải đi kiếm tiền.
Hạ Thiên có chút buồn bực, kiếm tiền không phải là vấn đề, nhưng hắn bây giờ còn phải mang theo Ninh Khiết, dù sao cũng phải sắp xếp cho nàng trước đã. Nếu hắn ném nàng ra đây, sợ rằng người ta sẽ tưởng nàng đã chết, sẽ trực tiếp đưa nàng đi chôn mất.
Hạ Thiên mang theo một người vướng víu như vậy, như thế sao có thể kiếm được tiền?
Hạ Thiên nhìn một đồng xu trong chén mà cảm thấy khó chịu, hắn không phải ăn mày, hắn không biết dùng phương pháp này để kiếm tiền, vì vậy hắn ném đồng xu ra ngoài.
Một tiếng keng vang lên, đồng xu rơi vào trong chén của tên ăn mày đối diện. Tên này tuổi không lớn, mười lăm mười sáu tuổi, một chân bị đứt.
- Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca.
Tên thiếu niên tàn tật nói năng rất ngọt ngào, dù rất nghi hoặc với hành động của Hạ Thiên nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ.
- Này, hỏi cậu một vấn đề, đây là Cảng Thành sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn còn chưa xác định chỗ này có phải là Cảng Thành hay không.
- Đại ca, đây chính là Cảng Thành.
Tên thiếu niên tàn tật có chút kỳ quái, người này quá quái dị, rõ ràng chỉ là một tên ăn mày nhưng lại ném tiền cho hắn, bây giờ lại không biết đây là đâu, hay là bị điên?
- Đây là Cảng Thành thì tốt.
Hạ Thiên thì thào nói, trước đó hắn cố ý nói mình ghét Cảng Thành cho Tống Ngọc Mị biết, vì vậy mà Tống Ngọc Mị đưa hắn đến đây. Hắn không cho rằng mình thật sự sẽ sống dở chết dở, nhưng Tống Ngọc Mị quá nguy hiểm, lại làm hắn lo lắng, vì hắn cảm thấy đầu óc của Tống Ngọc Mị không được bình thường, có chút điên khùng, mà lời nói của kẻ điên thường không nên cho là thật nhưng cũng đừng nên coi thường. Vì vậy hắn không liên lạc với các bà vợ, hắn cũng quyết định khoảng thời gian này không nên làm gì, nhưng có một vấn đề nhỏ cần giải quyết, đó chính là tên ngốc Dịch Tri Ngôn cần phải xử lý, vì Tiểu Yêu Tinh nói Dịch Tri Ngôn có thể ở trong Cảng Thành.
- Đại ca, đây là bạn gái của anh sao?
Tên thiếu niên tàn tật hỏi, vẻ mặt rất hâm mộ. Cuối cùng hắn cũng thấy được gương mặt Ninh Khiết mà cảm thấy kinh hoảng, dù sao hắn cũng là người kiến thức rộng rãi, ngày nào cũng thấy gái đi qua, không thiếu người đẹp, nhưng xinh đẹp như Ninh Khiết là lần đầu tiên được thấy. Điều này làm hắn cảm thấy Hạ Thiên rất quái dị, thật sự là đầu óc có vấn đề, mang theo một cô bạn gái xinh đẹp như vậy đi làm ăn mày sao?
- Này, cậu biết cách nào kiếm tiền nhanh không?
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của tên ăn mày, hắn hỏi ngược lại một câu.
Lúc này đã quá chín giờ, cũng không còn mấy người đi qua cầu, vì vậy hai người bọn họ mới thuận lợi nói chuyện với nhau. Nhưng nghe được câu hỏi của Hạ Thiên mà tên thiếu niên chợt ngây người:
- Đại ca, chúng ta không phải đang kiếm tiền sao?
- Đó là chú, không phải là anh, anh không phải là ăn mày.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Anh hỏi chú, ngoài làm ăn mày thì làm gì có tiền?
- Điều này...Đại ca, em thật sự không biết, ngoài làm ăn mày thì em không còn biện pháp nào khác.
Tên thiếu niên ăn mày có chút ngượng ngùng.
- Hèn gì chú cứ mãi là ăn mày.
Hạ Thiên có chút mất vui, hắn thuận tay cầm cái chén sắt trước mặt ném cho tên thiếu niên tàn tật:
- Cho chú thêm một cái chén, có hai cái có khí làm ăn thêm tốt.
- Cám ơn đại ca.
Tên thiếu niên tàn tật thật sự lấy cái chén đặt trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ, người này thật sự là đầu óc có vấn đề.
Hạ Thiên không tiếp tục nói chuyện với tên ăn mày, hắn bắt đầu suy xét nên kiếm tiền thế nào, công lực bị phong bế nhưng y thuật vẫn còn, chỉ là không có băng hỏa linh khí hỗ trợ nên không có được hiệu quả nhanh như trước kia, nhưng nếu muốn đối phó với những căn bệnh bình thường lại không có vấn đề. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều, hai cây châm đã bị Tống Ngọc Mị kia tịch thu mất.
- Khống đúng, vẫn còn hai cây.
Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến một vấn đề, sau đó hắn nhổ hai cây châm từ trên đầu xuống. Lúc đó vì muốn tăng cường công lực mà hắn cắm hai cây châm lên đầu, bây giờ thứ này là vật phẩm duy nhất của hắn.
Nhưng Hạ Thiên đã có nhiều lần kinh nghiệm, hắn biết rõ nếu bây giờ mình chủ động đi chữa bệnh cho người ta, hơn phân nửa sẽ bị coi là lừa đảo, xem ra muốn dùng y thuật kiếm được tiền phải chờ cơ hội tốt mới được, không thể tùy tiện kiếm người chữa bệnh được.
- Tiểu tử, mới đến sao?
Hạ Thiên đang suy nghĩ đến vấn đề kiếm tiền thì một giọng nói như hét vang lên.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn, hắn thấy trước mặt có một tên đàn ông ba bốn mươi tuổi gì đó, gầy khô, cặp mắt nhỏ, tròng mắt như hạt đậu nành nhìn có hơi đục ngàu. Người này ăn mặc khá rách rưới, một chân có tật, còn chống một cây gậy.
- Ông là ai?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông.
- Tiểu tử, gan mày cũng không nhỏ, đến đây kiếm cơm ăn mà không đưa tiền bảo hộ, mày không biết đây là địa bàn của Thiết Quải Thất ta sao?
Tên đàn ông xự xưng là Thiết Quải Thất nhìn Hạ Thiên, sau đó lại thấy Ninh Khiết ở bên cạnh:
- Giờ tao cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, mỗi ngày nộp một trăm đồng, hai người là hai trăm, thứ hai là đưa con này cho tao chơi đùa, như vậy tao sẽ cho mày khỏi đóng tiền phí mỗi ngày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 999: Tên ăn mày quái dị
Chương 999: Tên ăn mày quái dị