- Á!
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng hét lên:
- Hạ Thiên, anh là đại sắc lang.
Kiều Phượng Nhi hét lên làm Hạ Thiên có chút bất ngờ, hắn dùng ánh mắt bấn mãn nhìn nàng:
- Này, cô hét lớn như vậy làm gì? Hù tôi thì không sao, hù vợ tôi thì không tốt đâu đấy nhé, tôi không phải chỉ sờ xem tình hình thế nào thôi sao, trước kia cũng không phải chưa từng sờ.
Kiều Phượng Nhi lập tức bị chọc điên, nhưng nàng không thể nào phản bác. Hạ Thiên nói không sai, bộ vị của nàng không biết bị hắn sờ qua bao lần, hơn nữa vài lần trước đều tiếp xúc trực tiếp, bây giờ tối xấu gì cũng có vài lớp áo, nếu so ra vẫn không quá đáng.
Nhưng vấn đề là khi đó Kiều Phượng Nhi được Hạ Thiên mát xa trong căn phòng chỉ có hai người bọn họ, bây giờ tên này rõ ràng là công khai sàm sỡ với nàng trước mắt người khác, đúng là quá bực bội.
Lúc này Hạ Thiên cũng không chú ý đến Kiều Phượng Nhi, hắn nhìn về phía Kiều Tiểu Kiều, sau đó thuận tay kéo nàng vào lòng rồi cười hì hì nói:
- Vợ, anh đã xuống núi.
- Ừ, chồng, anh đã xuống núi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu rồi khẽ hỏi:
- Chị Nguyệt không xuống núi sao?
- Không.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị ấy còn chưa chịu xuống núi, nói là trên núi còn nhiều việc, chị ấy nói chờ anh xử lý tất cả mọi chuyện dưới núi, nhà cửa xây xong, chị ấy có thể theo anh xuống núi.
- Như vậy cũng tốt.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Ba hòn đảo ở hồ Bắc đã được xây dựng khá tốt, nhưng gần đây mưa nhiều, vì vậy không thích hợp xây dựng nhà, nhưng qua tết thì có thể khởi công trở lại.
Kiều Tiểu Kiều nói đến đây thì nhớ tới một việc:
- Đúng rồi, chồng, trước đó Tiền Đa Đa đã liên lạc với em, nói rằng ba hoàn đảo kia còn chưa có tên, bây giờ đăng ký chỉ đánh số nhưng chính quyền thành phố Giang Hải lại cho phép chúng ta được đặt tên theo ý mình, sau đó lên đăng ký, sau này coi như là một khu đất được sử dụng chính thức. Anh định đặt tên cho ba hòn đảo đó là gì?
- Tên sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lập tức có ý nghĩ:
- Nếu như vậy thì gọi là Đảo Thần Tiên, sau này chỗ đó sẽ tiếp đón thần tiên tỷ tỷ.
Kiều Phượng Nhi bĩu môi, một cái tên không ra gì, chẳng có chút sáng ý.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi gật đầu:
- Được, gọi là Đảo Thần Tiên, sau này cứ gọi là Đảo Thần Tiên từ một đến ba, sau này địa chỉ trên giấy chứng minh cũng sẽ được đổi lại là Đảo Thần Tiên.
- Vợ, chỗ này có gọi điện thoại ra ngoài được không?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- À, tạm thời còn chưa được, nhưng bây giờ công ty viễn thông đang xây dựng tháp tín hiệu, nói chung sau tết thì bên này sẽ có tín hiệu điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu:
- Nhưng chồng cũng đừng vội, lát nữa chúng ta ngồi trực thăng rời khỏi đây ngay. Đúng rồi, chồng muốn về huyện Mộc Dương hay trực tiếp về thành phố Giang Hải?
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Chị Thanh còn đang ở huyện Mộc Dương, chị ấy rất lo lắng cho anh, nếu anh muốn đến gặp chị ấy trước, chúng ta sẽ đến thị trấn Mộc Dương trước, sau đó lại đi về thành phố Giang Hải. Nếu cậu có việc khác gấp hơn thì chúng ta sẽ về Giang Hải trước, sau khi đến đó cậu điện thoại cho chị Thanh, chị ấy sẽ không chú ý.
- Thôi đi thị trấn Mộc Dương trước.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn vẫn muốn đến xem Vân Thanh, tuy đối với hắn thì thần tiên tỷ tỷ là quan trọng nhất, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn chẳng quan tâm đến những bà vợ khác. Dù là Kiều Tiểu Kiều hay Vân Thanh, tất cả đều là vợ hắn, hắn đều rất quan tâm.
- Được, tốt lắm, chúng ta sẽ đến thị trấn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi:
- Các em thu thập đồ đạc, đợi máy bay đến thì chúng ta sẽ đi.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi gật đầu, sau đó lập tức đi thu xếp các vật dụng tùy thân, mà Khoa tiếng Trung cũng tiếp tục khẽ trò chuyện với Hạ Thiên:
- Chồng, ba vị sư phụ của anh đã xuống núi, anh có biết chuyện này không?
- Anh biết, thần tiên tỷ tỷ đã nói với anh, đúng rồi, vợ, ba sư phụ còn ở Giang Hải không?
Hạ Thiên khẽ gật đầu, cuối cùng hỏi một câu.
- Không! Bọn họ chờ ở thành phố Giang Hải vài ngày, sau đó đã bỏ đi, cụ thể là đi đâu thì em cũng không biết, mà bọn họ cũng không nói.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu.
- À, không cần lo lắng cho bọn họ, tuy ba vị sư phụ không tính là lợi hại nhưng cũng khó có mấy người làm gì được.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm.
Kiều Tiểu Kiều cũng thừa nhận điều này, nàng thấy ba sị sư phụ của Hạ Thiên đều là nhân vật lợi hại, khả năng gặp chuyện không may là rất nhỏ. Đồng thời nếu bọn họ gặp phải phiền toái thì hoàn toàn có thể liên lạc với nàng.
- Chị Mộng còn ở trên núi sao?
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi hỏi.
- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ muốn chị Mộng ở trên núi thêm vài chục ngày nữa, vì vậy anh tạm thời không thể đợi được, sau tết anh đến thăm cũng không muộn.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Tiểu Kiều không nói gì, nàng còn nói cho Hạ Thiên biết một việc, đó chính là nàng đã mua được quyền khai phá Thanh Phong Sơn, kế hoạch cụ thể đã được nàng chuẩn bị. Tất nhiên những chuyện thế này cũng không gấp, dù sao đối với n thì khai phá hay không chẳng quan trọng.
Hạ Thiên ôm lấy Kiều Tiểu Kiều hàn huyên hơn nửa giờ, sau đó trực thăng đến, hai người, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cùng rời khỏi thôn Thanh Phong, mười phút sau đã đến thị trấn Mộc Dương. Sau khi rời khỏi máy bay thì bốn người cũng không đi khách sạn mà trực tiếp đến biệt thự gần bờ sông của Thạch Trường Canh.
Lúc này trong sân biệt thự có hai người đẹp một lớn một nhỏ đang đánh cầu lông, người đẹp lớn chính là Vân Thanh, mà người đẹp nhỏ tuổi chính là Thạch Thuần.
Thạch Trường Canh đang ngồi ngay cửa nhà nhìn hai chị em Vân Thanh đánh cầu lông nhưng càng xem càng choáng váng. Hai chị em Vân Thanh đánh cầu từ mười phút trước, nhưng trong thời gian mười phút mà câu vẫn chưa rơi xuống đất, vì thế mà cả hai còn chưa thể kết thúc một hiệp.
Thạch Trường Canh không khỏi sinh ra ý nghĩ, có nên đưa con gái đi học cầu lông? Với thiên phú như vậy, sợ rằng giành giải quán quân cũng không có vấn đề.
- Chị, tiếp cầu.
Thạch Thuần hô lên một tiếng, nàng vung tay, cầu lông lại bay về phía Vân Thanh.
- Ủa?
Thạch Trường Canh chợt nghi ngờ ánh mắt của mình có vấn đề, trái cầu có vẻ không khó nhưng Vân Thanh vẫn chẳng tiếp được.
- Xem ra chị nhường em, Tiểu Thanh thật sự là chị tốt.
Thạch Trường Canh thầm nghĩ như vậy, nhưng một giây sau hắn đã phát hiện mình lầm.
- Chồng.
Giọng điệu của Vân Thanh trở nên cực kỳ vui sướng, sau đó nàng ném vợt xuống đất rồi chạy vội ra ngoài.
- Ôi, anh rể đến.
Thạch Thuần cũng ném vợt xuống đất, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thạch Trường Canh vô thức đưa mắt nhìn ra cổng, hắn thấy Vân Thanh đã nhào vào lòng một người, đó là Hạ Thiên.
- Chị Tiểu Kiều, các chị cũng đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thạch Thuần thiếu chút nữa đã nhào vào lòng Hạ Thiên, nàng chạy mãi đến sau lưng Vân Thanh mới dừng lại, sau đó nàng chào hỏi Kiều Tiểu Kiều, những ngày này nàng coi như có quen biết với Kiều Tiểu Kiều.
- Kiều tiểu thư, mọi người đến chơi.
Thạch Trường Canh cũng tranh thủ thời gian đứng lên chào hỏi Kiều Tiểu Kiều, dư quang khóe mắt của hắn cũng thấy Hạ Thiên và Vân Thanh đang ôm hôn nhau.
- Chị, anh rể, hai người tiến vào phòng rồi hôn nhau, ở đây có người nhìn.
Thạch Thuần nói một câu như vậy.
Khi Vân Thanh thấy Hạ Thiên thì cảm thấy cực kỳ vui sướng, vì thế mà nàng bổ nhào lên người hắn, không tự chủ được phải dâng tặng bờ môi thơm. Nhưng lúc này nàng nghe thấy câu nói của Thạch Thuần, vì thế lập tức cảm thấy không tốt, định buông Hạ Thiên ra, nhưng hắn sao có thể để nàng buông ra?
Tất nhiên Hạ Thiên cũng nghe rõ lời nói của Thạch Thuần, cũng tiếp nhận lời đề nghị của cô bé. Hắn vừa tiếp tục ôm hôn Vân Thanh vừa đi vào nhà, sau đó đi vào phòng ngủ.
- Sắc lang!
Kiều Phượng Nhi trầm giọng mắng một câu, vì nàng thấy Hạ Thiên và Vân Thanh đóng cửa phòng ngủ lại, không cần nghĩ cũng biết bọn họ định làm gì, chẳng lẽ thông dâm ban ngày sao?
Nhưng điều làm Kiều Phượng Nhi bất ngờ đã xảy ra, chưa đến mười phút sau thì cửa phòng mở ra, Hạ Thiên và Vân Thanh từ trong đi ra. Vân Thanh có gương mặt đỏ hồng, quần áo không chỉnh tề, cổ trắng ngần còn vài dấu hôn, rõ ràng là kiệt tác của Hạ Thiên, nhưng sao "làm ăn" nhanh vậy?
- Sắc lang kia nhất định lên ngựa quá nhiều, bây giờ chỉ còn có thể "đi tàu nhanh" mà thôi.
Kiều Phượng Nhi thầm nghĩ ác.
Kiều Phượng Nhi có ý nghĩ như vậy mà cảm thấy hả hê, đáng đời, sắc lang kia tìm quá nhiều phụ nữ, bây giờ đã "hụt hơi" rồi sao?
- Cô cười gì vậy?
Hạ Thiên thấy Kiều Phượng Nhi cười ngây ngô, hắn không khỏi dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Tôi nào có cười?
Kiều Phượng Nhi vội vàng phủ nhận.
- Cô vừa cười rõ ràng.
Hạ Thiên khẳng định.
- Tôi cười mắc mớ gì đến anh?
Kiều Phượng Nhi tức giận nói, sắc lang này có lực quan sát quá mạnh, chính mình cười trộm mà bị hắn phát hiện ra.
- Vì vừa lén nhìn tôi vừa cười, tôi thấy cô nhất định đang cười trộm tôi.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Này, tôi đã nói rồi, cô đừng suy nghĩ lung tung.
Kiều Phượng Nhi bĩu môi, nàng khẽ nói thầm một câu:
- Tôi chẳng thèm suy nghĩ lung tung, sắc lang ngươi rõ ràng là "hết xí quách", "làm việc" cộng thêm thời gian cởi quần áo mà được có mười phút.
- Này, đừng nói tầm bậy, ai hết xí quách.
Hạ Thiên lập tức mất hứng, nha đầu kia dám hoài nghi năng lực này của hắn, đúng là không thể tha thứ:
- Nếu không bây giờ chúng ta thử xem, tôi đảm bảo cho cô ba ngày không thể xuống giường.
- Lưu manh.
Kiều Phượng Nhi đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng vô thức lui về phía sau, trốn sau lưng Kiều Tiểu Kiều, nàng thật sự lo lắng người này sẽ kéo mình vào phòng chứng minh năng lực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1072: Bây giờ đi vào thử xem
Chương 1072: Bây giờ đi vào thử xem