TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1228: Tu tiên không bằng song tu


Đào Chí Trạch quay về cục công an mà tâm tình rất bức bối, dù vừa rồi mới điện thoại báo cáo tình huống cho cục trưởng Uông, mà cục trưởng cũng đã nói rõ, tất cả vấn đề

do cục an ninh quốc gia gánh vác, nhưng Đào Chí Trạch vẫn không vui.

Đến nay Đào Chí Trạch vẫn cho rằng những tên khốn kiếp phải bị trừng phạt, nhưng tên kia bị một người thần bí mang đi, sau đó biến mất.

Đào Chí Trạch đến bây giờ cũng không được biết thân phận của tên cướp kia, ngay cả tên cũng không biết, đồng thời hắn cũng không biết Hạ Thiên đến từ thủ đô có thân phận gì. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy trên thế gian thật sự có kẻ có năng lực, những vụ án liên quan đến vấn đề này sẽ được những nhân sĩ thần bí đến phụ trách.

- Làm sao để nói rõ lý lẽ với người nhà của đám cảnh sát bị hại?

Đào Chí Trạch cười khổ, cảnh sát cũng có người thân, mà người thân bây của đám cảnh sát đã chết bây giờ đang rất đau lòng, bọn họ cũng hy vọng bắt được hung thủ. Nhưng bây giờ chẳng lẽ nói không bắt được hung thủ? Hoặc nói cho bọn họ biết là có bắt được nhưng người ta có thân phận đặc biệt, không làm gì được?

Đào Chí Trạch cảm thấy nếu vấn đề này truyền ra ngoài, chỉ sợ uy tín của cảnh sát sẽ không còn, thị dân cũng mất niềm tin vào cảnh sát, nhất định sẽ nghĩ cảnh sát không bắt được hung thủ.

- Tổ trưởng, chúng tôi còn đang chờ lệnh, anh có muốn...

Nữ cảnh sát lần trước lại tiến đến nói.

Đào Chí Trạch lúc này mới nhớ, mình còn chưa cho cảnh sát rút về.

Đào Chí Trạch cắn răng định cho đám cảnh sát hủy bỏ hành động, nhưng lúc này điện thoại chợt vang lên, người điện thoại đến là cục trưởng Uông. Vài phút trước hắn đã

điện thoại cho cục trưởng Uông, bây giờ cục trưởng điện thoại lại, rõ ràng có chuyện xảy ra. Đào Chí Trạch nhận điện thoại.

- Anh Đào, chuẩn bị giấy bút, có chuyện rất quan trọng, không được ghi lộn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Cục trưởng Uông có vẻ rất thận trọng.

Đào Chí Trạch dù buồn bực nhưng vẫn lấy giấy bút:

- Đã chuẩn bị, anh cứ nói.

- Biệt thự số chín hoa viên Thiên Đường thuộc quận Cao Tân, trên sân thượng căn biệt thự này có một thi thể, chính là của tên cướp chúng ta định bắt, anh phái người sang thu thập, đây là chuyện thứ nhất.

Cục trưởng Uông nói khá chậm giống như sợ Đào Chí Trạch không nghe rõ:

- Phải tuyên bố với bên ngoài là tên cướp chống lệnh bắt, không thể không giết chết, hiểu chưa? Chuyện này phải giữ bí mật, đến lúc đó anh lên trước, bắn hai phát súng vào thi thể, công lao của anh.

- Vâng!

Đào Chí Trạch chợt cảm thấy kinh sợ, tên cướp bị giết rồi sao?

- Chuyện thứ hai, tên cướp kia tên là Gia Cát Vấn Thiên, nhưng không cần công bố tên, nhanh chóng hỏa táng rồi mai táng ở núi Thanh Thành, dùng tên Gia Cát Vấn Thiên khắc lên bia mộ.

Cục trưởng Uông vẫn nói rất chậm:

- Vị trí xây mộ ở núi Thanh Thành do anh xử lý, nếu cần tiền thì nói với tôi, hiểu chưa?

- Vâng!

Đào Chí Trạch trả lời:

- Cục trưởng Uông, còn vấn đề gì nữa không?

- Chỉ có hai chuyện này, nhưng tất yếu không được làm sai, nếu không tôi cũng chẳng thể gánh vác được trách nhiệm.

Cục trưởng Uông trịnh trọng nói.

- Cục trưởng yên tâm, tôi sẽ làm thỏa đáng.

Đào Chí Trạch muốn hỏi thêm vài lời nhưng cảm thấy lúc này không đúng thời điểm, vì vậy cũng không lên tiếng.

- Được, anh tranh thủ xử lý, làm xong báo cáo.

Cục trưởng Uông cúp điện thoại, tâm tình của Đào Chí Trạch nhanh chóng tốt hẳn lên.

Tuy lời nói của cục trưởng Uông có chút quỷ dị, nhưng tên cướp kia đã chết, là quá tốt.

Tâm tình bức bối của Đào Chí Trạch vào lúc vừa rồi cũng không bị quét sạch, dù cục trưởng Uông vừa điện thoại đến tỏ ra khen ngợi, nhưng trách nhiệm vẫn ở trên đầu hắn, thật sự khó thể vui cho nổi.

Cho đến nay điều Đào Chí Trạch quan tâm nhất không phải là mình công tác có vấn đề, chính là phải có trách nhiệm với thủ hạ của mình, lúc này tuy tên cướp đã chết

nhưng không phải chính mình ra tay, thật sự bức bối.

Hạ Thiên và Cố Hàm Sương quay về khách sạn thì đã hơn chín giờ.

Sự việc phát sinh đêm nay làm cho tâm tình của hai người rất khác biệt, Hạ Thiên thì khá vui, mà Cố Hàm Sương thì rất kém cỏi. Thường ngày nàng không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, nhưng lúc này nàng nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, vô định.

- Sương nha đầu, tên Gia Cát Vấn Thiên kia không phải thứ tốt, cũng đừng mất vui nữa.

Hạ Thiên thấy Cố Hàm Sương như vậy thì tâm tình cũng mất vui, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ kéo vòng eo mềm của nàng, sau đó khẽ nói bên tai:

- Không bằng chúng ta làm chút chuyện vui vẻ nhé?

Hạ Thiên vừa nói vừa bắt đầu lục lọi trên người Cố Hàm Sương, từ trên xuống dưới, từ đỉnh núi đến khe cốc, cảm nhận được sự phập phồng của núi non và mềm mại của

khe núi.

Cảm xúc tuy vô cùng mãnh liệt nhưng sau vài phút Hạ Thiên chợt ngừng động tác, vì hắn phát hiện Cố Hàm Sương không kháng cự nhưng cũng không có phản ứng. Những bộ vị mẫn cảm của nàng bị hắn động chạm nhưng lại không có phản ứng, điều này cũng làm hắn mất hứng.

- Sương nha đầu, nếu bây giờ chị không vui, thôi thì để lần sau vui vẻ hãy tính.

Hạ Thiên buông lỏng Cố Hàm Sương, sau đó trực tiếp nhảy lên giường, trong lòng có chút bức bối, tối nay còn chưa ăn được nha hoàn xinh đẹp, thôi thì nên an tâm ngủ ngon, sáng sớm mai về lại thủ đô.

Hạ Thiên nằm trên giường mà cảm khái, nha hoàn dù sao cũng là nha hoàn, có còn hơn không.

- Thiếu gia, trước khi rời khỏi câu lạc bộ thì cậu đã đoán được sự việc xảy ra sau này phải không?

Cố Hàm Sương khẽ hỏi.

- Không kém bao nhiêu, dù sao tôi cũng sớm biết tên kia thật sự không ra gì.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời.

Hạ Thiên thật sự đã sớm dự đoán được vấn đề, hắn cố ý bày ra năng lực của mình để dụ Gia Cát Vấn Thiên gặp sai lầm, mà Gia Cát Vấn Thiên thật sự trúng kế, cố gắng kéo Cố Hàm Sương và hạ độc. Tên kia muốn lợi dụng Cố Hàm Sương để uy hiếp hắn, có thể thấy tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Khi Gia Cát Vấn Thiên đưa Cố Hàm Sương lên sân thượng của nhà hàng, Hạ Thiên đã âm thầm đi theo, mà khi Gia Cát Vấn Thiên bỏ đi thì hắn đã xuất hiện để giải độc cho Cố Hàm Sương, lại đưa nàng quay về biệt thự. Vì tốc độ của hắn nhanh hơn Gia Cát Vấn Thiên, vì vậy đối với Gia Cát Vấn Thiên thì Hạ Thiên như chưa bỏ đi, mà Cố

Hàm Sương cũng xuất hiện quá quỷ dị.

- Thiếu gia, sao cậu lại tu tiên?

Cố Hàm Sương hỏi.

- Tôi không tu tiên.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Tôi không tu luyện, chẳng qua công lực tự phát triển.

- Vì sao các vị phu nhân lại tu tiên?

Cố Hàm Sương hỏi.

- À, như vậy thì các chị ấy mới mãi đi theo tôi, mãi xinh đẹp với thời gian.

Lúc này Hạ Thiên thật sự cho ra đáp án, cuối cùng hắn còn bổ sung:

- Vợ của tôi đều không muốn tu luyện, các chị ấy chỉ cần tu luyện một lúc, sau đó tôi sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm biến thành cao thủ Kim Đan Kỳ.

Đến lúc này Hạ Thiên thuận miệng hỏi:

- Sương nha đầu, sao chị lại tu tiên?

- À, sư phụ nói cho tôi biết, tôi rất đặc biệt, có thiên phú siêu phàm thoát tục, nói tôi không giống người thường. Sư phụ nói tu tiên là kỳ ngộ trời ban, khi đó tôi cảm thấy tu tiên là rất tốt, tôi cũng cho rằng tu tiên sẽ có thân phận cao.

Cố Hàm Sương nhớ lại chuyện cũ, nàng khẽ tự thuật:

- Nhưng dần dần tôi mới phát hiện tu tiên cũng không đẹp như trong tưởng tượng, bọn họ nói cho tôi biết, tu tiên là truy cầu thiên đạo, vì trường sinh bất tử. Khi tôi cảm thấy mình bắt đầu già yếu, khi chợt nhận ra trường sinh cũng khó thành, khi phát hiện thiên đạo khó thể với tới thì tôi bắt đầu mê man, tôi không biết tu tiên rốt cuộc là vì thứ gì, tôi cũng nghi ngờ tu tiên, nó quan trọng vậy sao?

- À, tôi cảm thấy tu tiên không bằng song tu.

Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó chân thành nói với Cố Hàm Sương:

- Sương nha đầu, thật ra tôi biết rõ chị tu tiên vì thứ gì.

- Thiếu gia, cậu thật sự biết rõ sao?

Cố Hàm Sương chợt có chút kinh ngạc, ngay cả nàng cũng không biết, vì sao thiếu gia có thể biết? Chẳng lẽ hắn thật sự là thứ gì cũng biết?

- Tất nhiên tôi biết.

Hạ Thiên gật đầu khẳng định:

- Sương nha đầu, chị tu tiên vì làm nha hoàn cho tôi, chị không tu tiên sẽ không sống đến bây giờ, mà như vậy sẽ không thể làm nha hoàn cho tôi.

Cố Hàm Sương ngây người, nàng trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:

- Thiếu gia, biết đâu cậu nói là đúng, thiên đạo vô tình, trong tăm tối đều có số phận, tôi tu tiên trăm năm, biết đâu thật sự là vì gặp thiếu gia vào lúc này.

- Không sai, chính là như vậy.

Hạ Thiên khẽ gật đầu khẳng định:

- Sương nha đầu, thật ra nhiệm vụ tu tiên của chị đã hoàn thành, chị đã gặp tôi, sau này chị cũng không cần tu luyện, chị chỉ cân an tâm làm nha hoàn của tôi là được, tôi sẽ cho chị trẻ mãi không già.

Đọc truyện chữ Full