TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 442

CHương 442:

 

“Lâm Vi, cô đừng kiểu cho mặt mũi lại không cần! Cô cần một cái siêu âm đến tìm tôi, bắt tôi nhận con, ai biết cái này có phải do cô làm giả hay không! Người phụ nữ như: cô tôi coi như đã nhìn thấu rồi, chính cô sống không tốt cũng muốn người khác sống tốt, nói không chừng thứ này.

 

chính là cô cố ý làm ra, muồn kéo tôi xuống nước!”

 

“Không tin? Tôi lúc nào cũng có thể cùng anh đến bệnh viện làm kiểm traI”

 

Ánh mắt Tiêu Dục chợt lóe: “Tôi không có thời gian chơi với người điên như cô! Mà coi như cô có mang thai, trong bụng cũng không nhát định là hạt giống của tôi, người phụ nữ nói dối hết lần này đến lần khác như cô, cô nói tình thâm nghĩa trọng với tôi, ai biết là thật hay giả. Dù sao, đứa nhỏ này của cô,tôi tuyệt đối không thừa nhận!”

 

“Tốt! Rất tốt!”

 

Trên đường đến đây, Lâm Vi đã tính toán hết những khả năng có thể xảy ra.

 

Tuy rằng cô rất phẫn nỗ với thái độ của Tiêu Dục nhưng đây là chuyện nằm trong tính toán của cô ta.

 

Cô quyết đoán tháo dây đai an toàn, kéo ra cửa xe, chuẩn bị xuống xe.

 

Tiêu Dục sửng sốt.

 

Lâm Vi dễ dàng chấp nhận như vậy sao?

 

Cái này không giống với tính tình cô ta!

 

Cô ta sẽ không giấu diễm âm mưu nào đấy chứ.

 

Trong lòng Tiêu Dục khủng hoảng, mắt thấy cô ta muốn xuống xe, một phen túm chặt cổ tay cô: “Lâm Vi, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”

 

“Anh không phải không thừa nhận đứa nhỏ này sao! Tôi đi về nhà! Ài dù sao đứa nhỏ này đã hơn một tháng, tôi có tìm tòi qua trên mạng, chờ đứa bé lớn một chút là có thể đâm nước ối, rút nước ối làm xét nghiệm ADNI”

 

Tay Tiêu Dục bỗng nhiên siết chặt.

 

Lâm Vi cười nhạo: “Không phải nói đứa nhỏ này không phải của anh sao, một khi đã như vậy, anh khẩn trương cái gì?”

 

Ánh mắt Tiêu Dục âm trầm: “Lâm Vi, cô rốt cuộc muốn thế nào!”

 

“Lâm Vi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

 

Tiêu Dục cháp nhận thỏa hiệp, anh nhìn cô, cười khổ một tiếng: “Nếu em quan tâm anh như vậy, tình huống hiện tại của nhà anh chắc là em cũng biết. Công ty nhà anh rất nhanh sẽ bị phá sản, nếu không, anh cũng sẽ không hy sinh chuyện hôn sự của mình mà liên hôn với nhà họ Lai”

 

Anh ta giữ chặt cổ tay của cô ta khiến cô một lần nữa ngồi vào chỗ tay lái phụ: “Vi Vi, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, em thật lòng nói anh biết, thời điểm chúng ta ở bên nhau anh đối xử với em thế nào? Anh mua cho em quần áo, túi xách, đồng hồ trang sức hàng hiệu. Chống đỡ cho em ở đoàn phim, chỉ cần em muốn, anh đều có gắng thỏa mãn hết cho em! Đã từng, anh cũng đã từng thật sự muốn cưới em.”

 

Nhớ tới những hình ảnh ở bên nhau lúc trước, đôi mắt Lâm Vi khẽ dao động.

 

“Hiện tại khách sạn nhà anh đã bị đóng cửa hơn phân nửa, bây giờ cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhân viên công ty đã phải cắt giảm hai phần ba theo biên chế, vì chống đỡ hoạt động bình thường công ty, các bất động sản đứng tên anh và ba mẹ néu có thể bán đều đã bán đi, có thể thế chấp tất cả cũng đều thế chấp, hiện tại anh…

 

Đã không có gì cải!”

 

Lâm Vi cắn môi.

 

“Em tới tìm anh, chắc là muốn anh đền bù cho em một chút ít, đúng không?”

 

Lâm Vi hừ nhẹ một tiêng, không có phủ nhận.

 

Tiêu Dục cười khổ: “Nếu anh còn là anh trước kia, em có con, anh không nói hai lời, chắc chắn sẽ bồi thường hết mức cho em nhưng hiện tại, anh đã hai bàn tay trắng, thật sự không có cách nào để cho thêm em cái gì.”

 

Tiêu Dục lôi kéo tay cô, ôn nhu nói: “Vi Vi, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc yêu cũng là yêu thật lòng, nhưng bây giò đã tách ra… Chúng ta có thể đến trong vui vẻ và rời đi trong mãn nguyện được không?”

 

Lâm Vi trầm mặc.

 

Sau một lúc lâu.

 

Cô nghiêng đầu, nặng nề nhìn anh: “Đến trong vui vẻ đi trong mãn nguyện sao? Anh muốn như thế nào?”

 

“Toàn bộ phòng căn hộ ở làng đại học kia anh đã sang tên cho em, hơn nữa ba mẹ em cho em căn hộ kia, nếu em biết tính toán một xíu, chắc sẽ đủ cho em cả đời không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền rồi. Vì Vi, em có tuổi trẻ có sắc đẹp lại có thủ đoạn, về sau em muốn tìm dạng đàn ông gì mà không thấy?”

 

“Anh… Anh có ý gì?”

 

“Đem bỏ đứa con, cũng coi như là trọn vẹn tình nghĩa chúng ta, được không?” Tiêu Dục liên tục khuyên.

 

Bỏ đứa con?

 

Lâm Vi kinh ngạc hít một hơi thật sâu.

 

Cô vuôt ve bụng dưới: “Không có khả năng!”

 

“Vi Vi, em lý trí một chút được không, tình huống hiện tại đã như vậy, anh liên hôn cùng nhà họ La mới có thể cứu vớt công ty nhà anh! Hai chúng ta đã không có khả năng, em lại sinh đứa bé ra, thì có thể làm gì cơ chứ? Đứa bé không có một gia đình hoàn chỉnh, về sau trong quá trình trưởng thành sẽ chịu nhiều thương tổn!”

 

Tay Lâm Vi dừng ở trên bụng nhỏ, cô cắn răng: “Dù sao em cũng không bỏ.”

 

“Được, em không bỏ!” Tiêu Dục tiếp tục phân tích một cách lý trí: “Anh hỏi em, sinh đứa bé này ra, em nuôi nắng nó bằng cách nào!”

Đọc truyện chữ Full