TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1424: Cho các ngươi tự giết nhau


Đái Bội Na nhớ rất rõ tướng mạo của Quan Kiếm Hùng, vì vậy tấm hình này cũng tương đối giống, nếu là Quan Kiếm Hùng được thấy tấm hình này thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy giống như đúc.

Lúc này Tống Vệ Dân cũng biết được một tin tức, không hề chỉ là tướng mạo của Quan Kiếm Hùng, đó là Vưu Tư đã điều được gần mười vụ án giống như vậy ở các phân cục khác, hầu như đều là chồng bị giết, vợ xinh đẹp bị hãm hiếp. Nhưng vì căn cứ báo án không chính xác, cảnh sát xem đó chỉ là bừa bãi, mà những vụ án này phát sinh ở các khu vực khác nhau, vì vậy nêu không được coi trọng.

Nhưng những căn cứ bừa bãi kia lại được Tống Vệ Dân coi là tin tức hữu dụng, sau khi hắn được xem những chứng cứ kia thì cuối cùng cũng xác định được một sự kiện, đó là ngoài Quan Kiếm Hùng còn có một người khác, một tên không tham dự sâu vào những vụ án kia. Nhưng đối với Tống Vệ Dân thì chỉ cần biết rõ là được, thì ra đối phương còn có một người trợ lực nữa.

- Giết chồng người ta, hãm hiếp vợ, Quan Kiếm Hùng này rõ ràng là loại cùng hung cực ác, thật sự còn không bằng Hạ Thiên.

Tống Vệ Dân thầm suy nghĩ rồi nói, hắn càng tin Quan Kiếm Hùng đã làm nhiều chuyện hơn, không phải chỉ là vài vụ án mà cảnh sát nhận được, có lẽ cũng có nhiều bị hại không dám báo cáo như Đái Bội Na vậy.

Tống Vệ Dân nhìn vào tấm ảnh trên màn hình máy tính, sau đó hắn nở nụ cười hung ác:

- Quan Kiếm Hùng, Hạ Thiên, các ngươi đã là cá mè một lứa, vậy sẽ để cho các ngươi tự giết lẫn nhau. Quan Kiếm Hùng, hy người sẽ không cho ta thất vọng.

Lúc này Tống Vệ Dân đã có một kế hoạch để cho Quan Kiếm Hùng giết chết Hạ Thiên.

...

Khi Tống Vệ Dân đem lực chú ý rời khỏi Phó Bình Quang và chuyển lên người của Quan Kiếm Hùng, hắn thật sự không biết, lúc này Phó Bình Quang đã rời khỏi thủ đô, một mình đi trên đường rời khỏi thủ đô.

Phó Bình Quang không mang theo bất kỳ hành lý gì, cũng không nhờ bất kỳ phương tiện giao thông nào, hắn cứ như vậy mà đi trên đường. Nhìn thì có vẻ không nhanh nhưng nếu có ai chú ý thì phát hiện ra vấn đề, đó là một giây sau hắn ở chỗ này nhưng một giây sau lại ở vị trí cách xa hơn mười mét.

- Anh đẹp trai, muốn đi nhờ xe không?

Một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh Phó Bình Quang, lái xe là một cô gái trẻ trang điểm hơi nồng, giọng điệu cực kỳ quyến rũ.

Phó Bình Quang thật sự rất đẹp trai, là loại hình mà các cô gái yêu mến, vì vậy mà người phụ nữ này lên tiếng cũng không có gì là lạ.

Nhưng kỳ lạ là phản ứng cua Phó Bình Quang, hắn cũng không thèm nhìn cô gái kia mà chỉ nói ra một chữ:

- Cút.

- Khỉ thật, ngươi có bệnh sao? Bà cho đi nhờ xe là để mắt đến mày...

Cô gái trẻ vốn định cho Phó Bình Quang đi xe để kiếm một hành trình ướt át, không ngờ nghe được một chữ cút, vì vậy mà nổi giận, tức quá hóa khùng.

Phó Bình Quang cuối cùng cũng quay đầu, trong mắt lóe lên hai luồng tinh quang, sau đó âm thanh của người phụ nữ chợt im bặt, đầu nghiêng qua một bên, ngã xuống ghế, không còn tiếng động.

- Con kiến hôi.

Phó Bình Quang nhàn nhạt nói ra vài chữ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

...

Đến tối.

Trong một gian phòng thương vụ của một khách sạn ở thủ đô, ba người Tiêu Đại Minh, Vương Tú Phân và Tiêu Tiểu Kiện đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, trước mặt bọn họ đặt cà phê và vài món đồ uống khác cùng với các món điểm tâm, Tiêu Tiểu Kiện đang ăn, Tiêu Đại Minh và Vương Tú Phân lại không cảm thấy ngon miệng cho lắm.

Họa có thể là phúc, phúc có thể là họa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiêu Đại Minh không phải là lần đầu tiên nghe được câu nói này, nhưng gần đây hắn thật sự có thể nghiệm rất sâu với những lời này.

Con trai Tiêu Tiểu Kiện của Tiêu Đại Minh gặp bệnh nan y, điều này từng làm cho hắn tuyệt vọng, nhưng vào đúng lúc tuyệt vọng thì đột nhiên trở nên hết bệnh. Hơn nữa không lâu sau hắn còn nhận được một tin tức chuẩn xác của một đứa con trai khác, có người nói cho hắn biết con của mình ở thủ đô, hơn nữa còn là đệ nhất thần y, tên là Hạ Thiên.

Nhưng khi Tiêu Đại Minh kích động đến thủ đô thì hoàn toàn chưa được gặp Hạ Thiên đã bị người ta bắt lại, sau đó vài ngày thì vợ con đều bị bắt đến cùng giam một chỗ. Cứ như vậy mà cả nhà bọn họ bị giam cầm hơn mười ngày nay, dù trong khoảng thời gian qua bọn họ chưa từng chịu sự tra tấn nhưng dày vò tinh thần cũng rất cao.

Hai giờ trước đó cả nhà Tiêu Đại Minh được cứu ra, sau đó được đưa đến khách sạn này, nhưng sau đó bọn họ lại giống như bị giam lỏng, vì cửa khách sạn có hai người trông coi bọn họ, hai người kia nói bọn họ chờ ở đây, sẽ có người đến gặp.

Tất nhiên lúc này giam lỏng là khác hẳn với trước đó, bọn họ ngoài không được ra ngoài thì có đủ đãi ngộ khá tốt, vì thế mà Tiêu Tiểu Kiện có thể ăn được khá nhiều.Phải biết rằng vài ngay trước đó bọn họ cũng không được ăn uống tốt đẹp gì.

- Bố, mẹ, cả hai cũng đừng khổ sở gì nữa, đã được cứu thoát rồi, mọi người còn lo lắng cái gì nữa?

- Tiểu Kiện, có phải là không có việc hay chăng, mọi việc còn chưa biết được.

Tiêu Đại Minh lắc đầu:

- Đến bây giờ chúng ta cũng không biết ai bắt mình, cũng không biết là ai đã cứu chúng ta.

- Bố, bố chỉ nghĩ cho sự việc phức tạp lên mà thôi, theo con thấy thì việc này rất đơn giản, bắt chúng ta chính là kẻ địch của anh trai, cứu chúng ta tất nhiên là anh trai. Nếu không thì bố mẹ nghĩ lại xem, chúng ta không có thân thích ở thủ đô, cũng không có kẻ thù gì, như vậy ai bắt và cứu chúng ta?

Tiêu Tiểu Kiện nhanh chóng nói:

- Không tin đợi lát nữa bố mẹ sẽ biết, con nghĩ không bao lâu nữa anh sẽ đến.

- Nếu thật sự như lời con nói thì quá tốt.

Tiêu Đại Minh thở dài, tuy hắn cảm thấy Tiêu Tiểu Kiện nói rất có lý nhưng vẫn cảm giác Hạ Thiên sẽ không đến đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, cũng không chờ người bên trong đáp lại, cửa phòng đã mở.

- Ôi, mỹ nữ.

Tiêu Tiểu Kiện há hốc mồm, người ngoài cửa không phải chỉ là mỹ nữ, còn là mỹ nữ người lai.

- Cô...Cô là...

Vương Tú Phân đưa mắt nhìn mỹ nữ tóc vàng gợi cảm, nàng có chút mê hoặc...

- Vị tiểu thư này, xin hỏi...

Tiêu Đại Minh mở miệng muốn hỏi thứ gì đó.

- Á, tôi nhớ ra rồi.

Tiêu Tiểu Kiện chợt hô lên một tiếng:

- Cô chính là thiên sứ, chính là thiên sứ đến cùng thượng đế trong bệnh viện.

- Tôi không phải là thiên sứ, tôi là Mộc Hàm.

Mỹ nữ tóc vàng thản nhiên nói:

- Cứu cậu không phải là thượng đế, là chồng tôi, là Hạ Thiên.

Mộc Hàm không đợi Tiêu Tiểu Kiện tiếp tục lên tiếng, nàng quay sang nói với Tiêu Đại Minh:

- Tiêu tiên sinh, tôi nghĩ có một số việc ông cũng biết, tôi cũng không loanh quanh. Chồng tôi nói anh ấy không có cha mẹ, mà sau này cũng chỉ mang họ Hạ, tôi nghĩ ông cũng hiểu, cậu ấy đã không còn nợ các người bất kỳ điều gì. Nhưng cậu ấy có suy nghĩ của riêng mình, tôi cũng không muốn nhiều năm sau có người nói chồng tôi không quan tâm tốt đến cha mẹ, vì vậy mới cứu mọi người ra...

- Mộc Hàm tiểu thư, chúng tôi...

Tiêu Đại Minh muốn nói gì đó.

Mộc Hàm lại lắc đầu cắt đứt lời Tiêu Đại Minh:

- Tiêu tiên sinh, tối nay mọi người ở đây nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đưa mọi người về lại Cảng Thành, tôi hy vọng sau khi các người quay về thì không cần nhắc với bất kỳ ai về chồng tôi, tôi cũng hy vọng mọi người đừng nên tìm lý đo tiếp cận chồng tôi, vì mỗi lần nghe được tên của các người thì cậu ấy đều rất mất vui, tôi không hy vọng cậu ấy mất vui.

- Mộc Hàm tiểu thư, tôi hiểu nên làm thế nào, là chúng tôi có lỗi với nó.

Tiêu Đại Minh nói rất nhỏ.

- Đây là số điện thoại tư nhân của tôi.

Mộc Hàm lấy ra một tờ danh thiếp, bên trên có số điện thoại, còn có tên của nàng:

- Các người chỉ có ba cơ hội gọi đến số điện thoại này, chỉ cần các người điện thoại cho tôi, dù là gặp phải phiền toái gì tôi cũng giúp mọi người giải quyết. Nhưng các người phải nhớ kỹ, tôi chỉ cho ra ba cơ hội, nếu sử dụng hết thì tôi sẽ không tiếp tục trợ giúp. Vì vậy tốt nhất là mọi người nên quý trọng cơ hội, không đến giai đoạn sinh tử tồn vong thì đừng sử dụng nó.

Mộc Hàm bỏ danh thiếp xuống rồi xoay người đi ra ngoài cửa:

- Tôi cũng không muốn nói nhiều, các người nghỉ ngơi sớm một chút, bảy giờ sáng mai sẽ có chuyên cơ đón các người.

Mộc Hàm còn chưa nói dứt lời thi đã biến mất ở cửa ra vào, mà lúc này cửa phòng cũng đã bị đóng lại, từ đầu đến cuối Mộc Hàm đều không có đám người Tiêu Đại Minh nhiều cơ hội nói chuyện, nàng chẳng qua chỉ muốn đến để tuyên bố quyết định của mình mà thôi.

Đêm khuya, ở Y Nhân Các.

Y Tiểu Âm và A Cửu đều đã chìm vào giấc ngủ, Mị Nhi vẫn đứng trong đình, nàng chỉ đến bảo vệ Y Tiểu Âm theo danh nghĩa mà thôi, vì vậy cũng không thật sự chạy vào cùng ngủ với đối phương. Nhưng nếu ngủ cùng với Y Tiểu Âm thì nàng thích ở trong ngôi đình này hơn.

- Sắc lang chết tiệt.

Nhưng Mị Nhi cũng không thoải mái, nàng biết rõ là mình ghen ghét, vì nàng phát hiện Hạ Thiên luôn tìm cách nịnh nọt Y Tiểu Âm, ngay cả nàng cũng là thứ để hắn làm vừa lòng đối phương. Tuy nàng luôn phối hợp nhưng cũng không vui, chẳng lẽ nàng lại kém Y Tiểu Âm sao?

Mị Nhi thật ra là một cô gái kiêu ngạo, nàng thật sự không cảm thấy mình kém ai, dù là Mộc Hàm hay Y Tiểu Âm, nàng thấy mình không thua gì cả. Nhưng có lẽ nàng không thật sự đối xử với Hạ Thiên như Mộc Hàm.

Mị Nhi không phải không muốn đối xử tốt với Hạ Thiên, nhưng nếu nàng giống như Mộc Hàm thì sẽ không còn là chính mình, vì vậy mà nàng vẫn sống như vậy, dù nàng chưa từng đối xử tốt với đàn ông nhưng với Hạ Thiên thì thật sự có chút cải biến.

Một cảm giác báo động làm Mị Nhi bừng tỉnh, hầu như cùng lúc đó có một cặp bàn tay có lực ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, sau đó thuần thục trèo đèo lội suối.

- Thế nào? Bị Y Tiểu Âm đuổi ra ngoài sao?

Mị Nhi tức giận hỏi.

Đọc truyện chữ Full