- Điều này rất đơn giản, cô xem, đây là chỗ bảo hiểm, chỉ cần mở cái này ra là xong, đây là cò súng, sau đó thì nếu cô muốn giết ai chỉ cần ngắm vào người, sau đó bóp cái cò.
Hạ Thiên chưa tính là thầy giáo ra hồn nhưng cũng không lừa Cơ Thanh Ảnh, cũng dạy nàng cách nổ súng.
- Hì hì, để ta thử xem.
Cơ Thanh Ảnh có chút hưng phấn, lúc này chốt an toàn đã mở, nàng đặt một ngón tay lên cò súng, sau đó nhắm về phía Đinh Tử Phong.
- Cô muốn làm gì?
Vẻ mặt Đinh Tử Phong chợt biến đổi, hắn không sợ Phương Minh Khôn vì biết rõ đối phương, biết rõ người ta dù thế nào cũng không dám nổ súng. Nhưng bây giờ thì không giống, người phụ nữ mặc cổ trang cực kỳ xinh đẹp kia là người mà hắn hoàn toàn không biết gì cả, hắn cũng không muốn bị người ta dùng súng xử lý.
- Giết ngươi chứ làm gì?
Cơ Thanh Ảnh tỏ ra hồn nhiên, lời nói muốn giết người nhưng biểu hiện lại cực kỳ vô hại.
- Cô, sao cô lại muốn giết tôi? Cô là ai? Tôi căn bản không biết cô.
Vẻ mặt Đinh Tử Phong có chút tái nhợt. Nguồn truyện:
- Trẫm giết người không cần lý do.
Cơ Thanh Ảnh vẫn cười hì hì, nàng không đợi Đinh Tử Phong lên tiếng mà quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, có phải giết người chơi được không?
"Giết người chơi?"
Không riêng gì Phương Minh Khôn dở khóc dở cười, Hạ Thiên cũng không biết nói gì hơn, phải biết rằng tuy hắn xử lý không ít người nhưng bây giờ còn chưa thật sự coi đó là việc chơi đùa, hắn chẳng qua chỉ đánh người mà thôi.
- Hạ tiên sinh, điều này...
Phương Minh Khôn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Thiên, rõ ràng hắn hy vọng Hạ Thiên có thể ngăn cản sự việc đang xảy ra, dù hắn rất muốn bắn chết Đinh Tử Phong, nhưng hắn thật sự không dám làm vậy.
- Cậu không nói thì tôi sẽ tự chơi.
Hạ Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì Cơ Thanh Ảnh đã mất hứng, sau đó nàng bóp cò.
- Đùng!
Tiếng súng vang lên.
- Á!
- Cứu mạng!
- Đùng.
Tiếng súng vang lên, vài tiếng thét vang lên, không biết ai gào lên cứu mạng, một chiếc bàn bị ngã, Đinh Tử Phong ngã xuống đất, vẻ mặt tái nhợt. Bạn gái của hắn thì toàn thân phát run, ngồi đó không dám nhúc nhích, không phải không động mà chẳng thể động đậy, chân tay đã mềm nhũn.
Phương Minh Khôn và ba cảnh sát còn lại đều choáng váng, bọn họ cũng không ngờ Cơ Thanh Ảnh chợt nổ súng không chút dấu hiệu như vậy.
Bây giờ đám người Phương Minh Khôn vẫn cảm thấy may mắn vì trong nhà hàng chỉ còn lại vài người, như vậy giải quyết hậu quả sẽ dễ dàng hơn. Nhưng lúc này bọn họ cũng cảm thấy toàn thân đầy nước đắng, vì sau khi nhiệm vụ này chấm dứt, sợ rằng mình cũng khó thể tiếp tục là cảnh sát.
- Chồng, ngươi lừa trẫm, trẫm muốn tru di cửu tộc nhà ngươi.
Cơ Thanh Ảnh dọa chết khiếp một đám người lại dùng ánh mắt mất vui nhìn Hạ Thiên, có chút tức giận.
- Tôi nào có lừa cô?
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, nàng ngu ngốc như vậy còn cần phải gạt sao?
- Cậu nói thứ này có thể giết người, vậy sao hăn vẫn còn sống?
Cơ Thanh Ảnh bĩu môi, nàng chỉ vào Đinh Tử Phong.
- Đó là cô không bắn trúng hắn.
Hạ Thiên thật sự không biết nói gì hơn.
Đinh Tử Phong thật sự không chết, hắn tuy ngã xuống đất nhưng là vì sợ quá mà ngã xuống, đừng nói là không chết, hắn cũng hoàn toàn không bị thương. Lần đầu tiên Cơ Thanh Ảnh nổ súng căn bản là bắn lên tường, cũng vì đám khách khác bỏ chạy hết nên không làm ai bị thương, chỉ làm cho đám người ở lại sợ chết khiếp mà thôi.
- Ta phải làm sao mới bắn trúng hắn?
Cơ Thanh Ảnh rất mất hứng.
- Cô thử vài lần là được thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Kỹ thuật bắn súng cần rèn luyện.
Vì vậy mà Cơ Thanh Ảnh tiếp tục chĩa mũi súng về phía Đinh Tử Phong.
- Đừng nổ súng...
Đinh Tử Phong vội vàng hô lên, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
- Đùng, đùng, đùng...
Tiếng súng liên tục vang lên.
Cơ Thanh Ảnh tuy lúc nào cũng muốn tru di cửu tộc Hạ Thiên, nhưng nàng lại rất nghe lời hắn, vì vậy mà lúc này nàng lại thử thêm vài lần, liên tục bóp cò.
Trong nhà hàng vang lên những tiếng kêu thét kinh hoàng, mùi hương nước tiểu bay vào trong mũi mọi người, trên mặt đất ướt đẫm, rõ ràng là tên Đinh Tử Phong không thể khống chế được mình...
Mà bạn gái của Đinh Tử Phong thì may mắn hơn, nàng bị dọa trực tiếp hôn mê.
Vẻ mặt bốn người Phương Minh Khôn cực kỳ tái nhợt, đầu óc càng trống rỗng, dù Phương Minh Khôn là người có gần ba mươi năm kinh nghiệm làm cảnh sát nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải sự kiện thế này.
- Chồng, ta nhất định phải xử lý cửu tộc nhà ngươi.
Cơ Thanh Ảnh lại dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, lúc này nữ hoàng thật sự tức giận, vì nàng vẫn không thể giết người, Đinh Tử Phong vẫn còn sống.
Hạ Thiên nhìn Cơ Thanh Ảnh:
- Kỹ thuật bắn súng của cô rất tốt.
- Kỹ thuật của ta rất tốt sao?
Cơ Thanh Ảnh chợt vui vẻ trở lại.
- Đúng, rất tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Với khoảng cách thế này thì không trúng còn khó hơn cả trúng, nếu lần thứ nhất bắn không trúng thì còn không tính là khó, nhưng càng khó tìm là cô bắn lần nào cũng không trúng, đây rõ ràng là cấp bậc thần súng.
- Ngươi đang trêu chọc ta.
Cơ Thanh Ảnh mất hứng:
- Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, Cơ Thanh Ảnh trả súng lại cho Phương Minh Khôn:
- Trả lại cho ngươi, chơi không vui.
Nữ hoàng mất vui nên phì phò đi ra ngoài, Hạ Thiên tất nhiên cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, Phương Minh Khôn thì gọi điện thoại, báo cáo sự việc, sau đó cùng ba viên cảnh sát khác đi khỏi nhà hàng. Lúc này tình hình rối rắm trong nhà hàng Tây được giao cho người khác xử lý.
Trước khi rời khỏi nhà hàng thì Phương Minh Khôn còn đưa mắt nhìn Đinh Tử Phong, hắn thở dài một hơi và có chút thất vọng.
Sở dĩ Phương Minh Khôn thở dài một hơi vì phát hiện Đinh Tử Phong vẫn còn sống, thậm chí căn bản là không trúng đạn, vì thế mà hậu quả sẽ không nghiêm trọng. Hắn thất vọng vì Đinh Tử Phong còn sống, trong lòng hắn luôn hy vọng Cơ Thanh Ảnh có thể bắn chết Đinh Tử Phong.
- Điên, các người đều điên, ta sẽ không để yên cho các ngươi.
Sau khi Phương Minh Khôn rời khỏi nhà hàng thì sau lưng chợt vang lên tiếng gào điên cuồng, lúc này Đinh Tử Phong mới có phản ứng.
...
Nửa giờ sau, khi đến bên ngoài một gian phòng tổng thống ở khách sạn Tây Đô, đám người Phương Minh Khôn mới khẽ thở ra.
Cơ Thanh Ảnh chơi súng mất vui mà bắt đầu sinh ra hờn dỗi, vì vậy nàng cũng không muốn tiếp tục dạo phố mà cùng Hạ Thiên quay về khách sạn Tây Đô, tất nhiên cảnh sát Tây Đô cũng coi như cố gắng hết sức. Khi thấy có một phòng tổng thống còn trống thì đám cảnh sát đăng ký đổi phòng ngay cho Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh.
Tuy phòng tổng thống rất rộng, đủ không gian cho đám cảnh sát ở lại nhưng bọn họ vẫn tự giác ở ngoài, bọn họ không dám quấy rối hai người kia, cũng không muốn trở thành Đinh Tử Phong thứ hai.
Lúc này Phương Minh Khôn nhận được điện thoại của cục trưởng Bành, điều này càng làm cho hắn thêm quyết tâm, vì chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây sẽ không được truy cứu, bọn họ cũng không cần phải lo lắng.
Những năm gần đây muốn làm cảnh sát cũng không phải bắt nhiều tội phạm, nguyên nhân rất đơn giản, làm cảnh sát chỉ vì đây là một công tác rất tốt.
- Chú Khôn, trong cục nói không truy cứu trách nhiệm của chúng ta, nhưng tiểu tử Đinh Tử Phong kia nhất định sẽ báo thù.
Cao Dũng lúc này khẽ nói:
- Tiểu tử kia hèn hạ vô sỉ, không từ thủ đoạn, ai cũng không biết hắn sẽ làm gì với chúng ta.
- Súc sinh kia vừa bị dọa vỡ gan, sẽ chưa hẳn đến gây phiền cho chúng ta.
Trong mắt Phương Minh Khôn lóe lên cái nhìn phẫn nộ và hung ác.
- Điều này cũng khó nói.
Cao Dũng lắc đầu:
- Tiểu tử kia có quyền có thế, chúng ta thật sự không dễ trêu vào. Đúng là đáng tiếc, nếu vị Cơ tiểu thư kia mà bắn chết tiểu tử kia thì quá tốt, tôi cảm thấy dù kết quả là như vậy thì Cơ tiểu thư cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
- Chú Khôn, hai người bọn họ rốt cuộc có thân phận gì vậy?
Vương Hiểu Linh lúc này cũng hiếu kỳ hỏi một câu.
- Tôi cũng không hiểu rõ, bọn họ nằm trong tư liệu tuyệt mật của cảnh sát, tôi cũng không thể xem được.
Phương Minh Khôn lắc đầu:
- Cục trưởng Bành nói, thành phố Tây Đô không ai dám động vào bọn họ, vì vậy mọi người chỉ cần biết vậy là được.
- Lợi hại thế à?
Vương Phương hô lên một tiếng kinh hoàng:
- Nhưng Cơ tiểu thư thật sự xinh đẹp, có lẽ rất nhiều người ở thành phố Tây Đô này sẽ bị thu hút.
- Chú Khôn, cháu thấu lúc này thù của chú có hy vọng được báo rồi.
Cao Dũng có chút hưng phấn:
- Tiểu tử Đinh Tử Phong kia có tâm tư báo thù rất mạnh, chắc chắn sẽ không nhịn cơn tức lần này. Cháu thấy hắn sẽ tìm trả thù Cơ tiểu thư, đến lúc đó hắn chỉ còn con đường chết mà thôi.
Bây giờ ai cũng biết Đinh Tử Phong là kẻ đùa bỡn con gái độc nhất của Phương Minh Khôn, làm nàng có mang, sau đó vứt bỏ, cuối cùng còn cố ý ép con hắn bị điên.
Còn Đinh Tử Phong vì sao phải làm như vậy thì thật sự nhiều người không rõ, nhưng Cao Dũng thì biết, vì Phương Minh Khôn có thù giết cha với Đinh Tử Phong.
Hai mươi năm trước cha của Đinh Tử Phong là tội phạm ma túy, khi buôn ma túy thì bị Phương Minh Khôn bắn chết tại chỗ. Đinh Tử Phong rời khỏi thành phố Tây Đô khi chưa đến mười tuổi, vài năm sau hắn về Tây Đô với thân phận là thương nhân thành công, khi gặp mặt con gái của Phương Minh Khôn thì bắt đầu theo đuổi.
Phương Minh Khôn căn bản không biết Đinh Tử Phong chính là con trai của kẻ buôn ma túy mà mình đã xử lý năm xưa, hơn nữa hắn công tác bận rộn, cũng rất ít khi lo lắng cho con gái. Vì vậy Đinh Tử Phong nhanh chóng hứa hẹn kết hôn với con gái của Phương Minh Khôn, làm bụng nàng bự lên, nhưng khi cô ta đang vui vẻ trong hạnh phúc thì Đinh Tử Phong bắt đầu giở trò tra tấn, đầu tiên cố ý cho nàng thấy mình chơi bời với cô gái khác, cuối cùng còn nói mình chỉ chơi đùa với nàng mà thôi, vì thế mà con gái của Phương Minh Khôn không chịu đựng được, thật sự nổi điên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1449: Kỹ thuật bắn súng quá tốt
Chương 1449: Kỹ thuật bắn súng quá tốt