- Mua được không?
Cơ Thanh Ảnh bây giờ đã hiểu được nhiều thứ hơn trước kia, nàng biết chỗ này không phải là hoàng cung của họ Cơ, cũng không phải thứ gì thuộc về nàng, nếu muốn thì chỉ có thể mua.
- Bệ hạ, bây giờ chúng ta chưa có nhiều tiền như vậy để mua.
An Tâm kiên nhẫn giải thích.
- Tìm chồng ta, hắn không phải có rất nhiều tiền sao?
Cơ Thanh Ảnh bĩu môi.
- Bệ hạ, chúng ta về nhà trước, sau đó tôi sẽ điện thoại cho Hạ Thiên.
An Tâm khẽ đề nghị.
- Được rồi, chúng ta về.
Cơ Thanh Ảnh suy nghĩ rồi đồng ý.
An Tâm khẽ thở ra, vị nữ hoàng này cũng không phải dễ chiều, nàng ta tuy khờ dại chẳng hiểu gì nhưng lại có một số việc rất cứng đầu, dù ai cũng không thay đổi được.
Hai người đi ra ngoài cổng, chiếc xe mà một tháng trước Cơ Thanh Ảnh mua đang dừng trước cổng, cả hai lên xe chạy về thành phố.
Nửa giờ sau xe chạy vào một căn biệt thự, tuy diện tích của nó là khá lớn nhưng Cơ Thanh Ảnh vẫn cảm thấy nhỏ, nàng thấy nó không thể so sánh với hoàng cung của mình.
Biệt thự này từng thuộc về Vưu Thiêm Tài, một tháng trước con trai Vưu An Phú của Vưu Thiêm Tài chết đi bất đắc kỳ tử, sau đó hắn cũng chết theo con, lại bị tra ra có hành vi phạm tội nặng, tuy đã chết không cần thụ hình phạt nhưng tài sản cơ bản bị sung công, vài căn biệt thự bị đưa ra đấu giá.
Cơ Thanh Ảnh vô tình nhìn trúng căn biệt thự này, nàng chạy đến mua, cuối cùng cũng mua được vào tay, nàng không bỏ ra đồng nào nhưng có kẻ đưa đến tận tay. Tuy nàng căn bản không biết ai tặng nhưng cũng không có hứng tìm hiểu, nàng chỉ cần biết có nhà lớn là được.
- An Tâm, An Tâm, mau điện thoại cho chồng.
Cơ Thanh Ảnh kéo An Tâm vào phòng khách và thúc giục.
- Gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Một âm thanh vang lên, trong phòng khách chợt xuất hiện một người, đó là Hạ Thiên.
- Hì hì, chồng đến rồi, mau cho ta tiền, trẫm muốn mua hoàng cung.
Khi thấy Hạ Thiên thì Cơ Thanh Ảnh chợt vui vẻ, nàng bổ nhào lên người hắn và mở miệng đòi tiền.
Hạ Thiên ôm lấy Cơ Thanh Ảnh, sau đó hắn nhìn An Tâm, giọng điệu có chút kỳ quái:
- Mua hoàng cung sao? Chỗ này có bán hoàng cung à?
- Bệ hạ cảm thấy nơi này quá nhỏ, vì vậy muốn mua cả trường đại học Tây Đô Giao Đại làm hoàng cung.
An Tâm khẽ giải thích.
- À, muốn mua cũng không khó, nhưng sau này chúng ta không ở đây, mua cũng vô dụng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hữu dụng chứ, ta sẽ làm hoàng cung, vì hoàng cung của ta không thể quá nhỏ.
Cơ Thanh Ảnh bĩu môi nói.
- Không sao, vài ngày nữa quay về Giang Hải, tôi có vài hòn đảo, chắc chắn sẽ lớn hơn cả hoàng cung của cô.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Thành phố Giang Hải sao?
Cơ Thanh Ảnh suy nghĩ và lắc đầu:
- Hình như ta không nên đến đấy.
- Cô có thể đi, vài ngày nữa sẽ đi.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khẳng định, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Này, yêu nữ chết tiệt, nói cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi có thể giúp cô tiến lên Độ Kiếp Kỳ.
- Đã nói người ta không phải là yêu nữ...
Cơ Thanh Ảnh có chút mất hứng, nhưng nàng vừa nói xong thì âm thanh chợt biến đổi, biến thành dễ nghe mà trong trẻo:
- Ta ở Tuyết Sơn.
- À, tôi đến ngay.
Hạ Thiên nói một câu rồi nhìn An Tâm:
- Trước tiên chăm sóc cô ấy thêm vài ngày, không cần chạy khắp nơi, vài ngày nữa tôi quay lại sẽ đưa mọi người đến Giang Hải.
- Được.
An Tâm gật đầu lên tiếng, nàng còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã biến mất.
...
Một giây trước Hạ Thiên đang ở thành phố Tây Đô nóng bức, một giây sau đó hắn đã đến đỉnh núi Tuyết Sơn giá lạnh, đối với một người tu tiên Độ Kiếp Kỳ thì dù xa vạn dặm cũng chỉ là nháy mắt, vì Độ Kiếp Kỳ đã là một nửa thần tiên.
Một giây trước Cơ Thanh Ảnh còn đứng ngạo nghễ tên đỉnh Tuyết Sơn bao quát trời đất, trong ấn tượng của nàng thì Hạ Thiên vẫn còn ở thành phố Tây Đô, vừa mới ôm phân thân của nàng. Nhưng bây giờ nàng chợt phát hiện hắn đứng trước mặt mình, điều này làm cho nàng kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ.
Cơ Thanh Ảnh nhìn Hạ Thiên mà không nói gì thêm, cũng chỉ đứng nhìn như vậy.
Nhưng lúc này nàng chợt phát hiện Hạ Thiên vẫn là Hạ Thiên kia, nụ cười đáng giận trên mặt, cặp mắt vẫn sắc giống như muốn lột trần nàng ra, nhưng nàng biết Hạ Thiên bây giờ đã không còn là trước kia, hắn đã biến hóa về chất.
Đây là một biến hóa về khí thế và trạng thái tinh thần, lần đầu tiên Cơ Thanh Ảnh gặp mặt với Hạ Thiên, nàng có thể dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn hắn. Dù nàng bị hắn ám hại nhưng vẫn có thể chiếm thế chủ động, dùng phương pháp của mình để sủng hạnh hắn. Thời gian sau đó những chuyện phát sinh giữa hai người đều do nàng nắm thế chủ động, nàng là nữ hoàng cao cao tại thượng mà hắn chính là hoàng hậu được nàng sủng ái.
Nhưng bây giờ Cơ Thanh Ảnh đã không thể nào bao quát được hắn, tuy hắn còn chưa làm gì nhưng sự hùng mạnh giống như biến hắn thành đế vương, mà nàng là phi tử chờ được hắn sủng hạnh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ngươi...Ngươi bây giờ có tu vi gì?
Cơ Thanh Ảnh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.
- Cô cảm thấy thế nào?
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn chậm rãi dùng tay nâng cằm của nàng:
- Làn da của cô hình như càng thêm trắng.
- Ngươi đến đây làm gì?
Cơ Thanh Ảnh chợt phát hiện mình không thể nào chống cự lại Hạ Thiên, giống như không thể có tâm tư phản kháng.
- Tôi đến tất nhiên là để sủng hạnh cô.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói, sau đó không nhanh không chậm kéo dảy váy thắt lưng của Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh không có phản kháng, cũng không tránh né, cứ để mặc cho hắn cởi dây thắt lưng của mình.
Cuối cùng Cơ Thanh Ảnh bị Hạ Thiên đẩy ngã xuống mặt tuyết, sau đó nàng lại nghe Hạ Thiên cảm khái:
- Làn da của cô đúng là càng lúc càng trắng.
Trên đỉnh Tuyết Sơn bừng lên lửa nóng, Cơ Thanh Ảnh không khỏi nhớ đến buổi tối trong rừng rậm, nhưng lúc này nàng là người được sủng hạnh, Hạ Thiên là đế vương cao cao tại thượng, khống chế nàng, khống chế tất cả của nàng.
Cơ Thanh Ảnh dần lạc lối, mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh:
- Nhớ kỹ khẩu quyết này.
Cơ Thanh Ảnh cuối cùng cũng tỉnh táo, nàng nghe xong khẩu quyết, nàng hiểu đây là một khẩu quyết có chút giống như bí thuật của hoàng tộc họ Cơ nhưng kết quả lại khác biệt, đó chính là bí thuật của họ Cơ có yêu cầu rất cao, thật sự không quan tâm đối phương có đồng ý hay không mà lấy đi tất cả công lực. Khẩu quyết này yêu cầu không cao nhưng nếu đối phương phản kháng thì không dễ hấp thu.
- Nhớ kỹ chưa? Nếu đã nhớ kỹ thì nhanh chóng vận chuyển khẩu quyết, tôi sẽ chuyển ít công lực sang cho chị.
Một lát sau Hạ Thiên nói.
- Nhớ kỹ.
Cơ Thanh Ảnh lên tiếng khá dịu dàng, sau đó nàng vận chuyển pháp quyết, công lực của Hạ Thiên tiến vào người nàng, tu vi của nàng nhanh chóng tiến lên và dừng lại ở mức Hợp Thể sơ kỳ.
- Cậu sẽ thi triển đệ thất châm cho tôi?
Cơ Thanh Ảnh chợt hiểu ra.
- Đúng vậy, nhưng không phải là bây giờ.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó tiếp tục sủng hạnh Cơ Thanh Ảnh.
Thời gian vô tình đã đến đêm.
Trên đỉnh Tuyết Sơn chợt có chín luồng sấm sét vỗ xuống, tuyên cáo một người tu tiên Độ Kiếp Kỳ vừa mới tái sinh.
- Đúng là khó tưởng tượng được tất cả những gì vừa xảy ra.
Cơ Thanh Ảnh thì thào nói, lúc này nữ hoàng đã ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Thiên, nữ hoàng hùng mạnh cuối cùng cũng bị hắn chinh phục. Thực tế nàng và Dạ Ngọc Mị là cùng một loại người, thế giới kia các nàng không không tìm được kẻ thích hợp, vì kẻ yếu sẽ vĩnh viên không chinh phục được các nàng.
- Tôi đã sớm nói rồi, không có gì không làm được.
Hạ Thiên thản nhiên nói.
Cơ Thanh Ảnh khẽ ừ một tiếng, nàng bây giờ bắt đầu tin những lời trước kia của Hạ Thiên. Trước khi đến đây nàng là cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ, mà bây giờ nàng đã là Độ Kiếp Kỳ, nếu bây giờ nàng về đại lục Tiên Vân, nàng coi như đứng đầu cả đại lục Tiên Vân.
- Vì sao cô còn ở lại đây?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Vì chỗ này là cửa của trận pháp.
Cơ Thanh Ảnh không che giấu:
- Nếu pháp trận bên kia mở ra, chỗ này sẽ xuất hiện đường về, mà ở Nhạc Nam, Tây Đô hay thủ đô đều không có cửa đi đến đại lục Tiên Vân, vì vậy chỉ có thể chờ ở chỗ này.
- Như vậy nếu Vấn Thiên Quân đến thế giới này, hắn sẽ xuất hiện ở đây sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
- Nếu pháp trận bên đại lục Tiên Vân khởi động, như vậy nơi đây sẽ xuất hiện một cái đại điện, chỗ này sẽ có một cửa tiến vào nhưng không thể đi ra. Trong đại điện có bốn cánh của khác tỏa đi bốn hướng, sẽ đến những nơi khác biệt.
Cơ Thanh Ảnh cẩn thận giải thích với Hạ Thiên:
- Nói cách khác, nếu chúng ta cứ chờ bên ngoài, sư tôn không hiện ra trước mắt chúng ta được, tất nhiên chỉ cần trận pháp khởi động, chúng ta có thể đi vào, như vậy sẽ chặn giết lão ta trong đại điện.
- Đến khi trận pháp khởi động thì cô mới có thể quay về phải không?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Là như vậy.
Cơ Thanh Ảnh khẽ gật đầu.
- Tên ngốc Vấn Thiên Quân kia không phải không dám đến đấy chứ?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Đã lâu như vậy rồi, nếu muốn đến thì đã đến rồi mới phải.
- Có lẽ bên kia xảy ra chuyện làm lão ta trễ nãi thời gian.
Cơ Thanh Ảnh suy đoán.
Hạ Thiên nhíu mày, hắn thật sự không muốn chờ Vấn Thiên Quân đi tìm chết, hắn còn muốn ở cùng vợ, không thích ôm cây đợi thỏ.
Một lát sau Hạ Thiên lại hỏi:
- Cô nhất định phải trở về?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1466: Trẫm muốn mua hoàng cung
Chương 1466: Trẫm muốn mua hoàng cung