TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 88 2

Chương 882:

 

“Ừm!”

 

Tuy rằng thái độ lãnh đạm của Tiêu Lăng Dạ, nhưng Chu Tư Tư biết anh trời sinh mặt lạnh, chính là người như vậy, có thể có được một câu quan tâm từ anh, cũng đã rất khó có được.

 

Cho nên, cô ta đã rất hài lòng.

 

Cô ta mở miệng.

 

Ánh mắt Lâm Quán Quán không tốt lập tức rơi vào trên người cô ta, cô nheo mắt lại, từng câu từng chữ mở miệng, “Chu, Tư, Tư!”

 

“Là tôi đây. Quán Quán…”

 

“Cô câm miệng lại!” Lâm Quán Quán lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, “Cô tính là cái gì, cũng xứng nói chuyện với tôi!”

 

Trong lòng Chu Tư Tư tức giận, nhưng ngại Tiêu Lăng Dạ ở bên cạnh, nên cô ta không dễ phát tác, chỉ cắn môi, nâng mắt lên, đáng thương nhìn Tiêu Lăng Dạ, bộ dạng chịu ấm ức.

 

Không đợi cô ta mở miệng, Lâm Quán Quán cũng đã phát tác.

 

Cô đối với Chu Tư Tư chán ghét đến cực điểm, ngay cả Tiêu Lăng Dạ cũng tức giận, đột nhiên cô đẩy Tiêu Lăng Dạ ra, nhìn Tiêu Lăng Dạ, lại nhìn Chu Tư Tư, ánh mắt bắt gian ở trên giường, nhìn Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

 

“Tiêu Lăng Dạ! Anh giải thích cho em một chút, không phải anh đi kinh thành công tác sao, sao lại ở cùng người phụ nữ này!” Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Tiêu Lăng Dạ, lớn tiếng nói, “Anh thành thật mà nói, tối qua… người phụ nữ và anh ôm nhau ở cửa khách sạn… có phải là cô ta không?”

 

“Là cô ấy…”

 

Không đợi Tiêu Lăng Dạ nói xong, Lâm Quán Quán lập tức bộc phát, cô lui về phía sau một bước, không dám tin nhìn Tiêu Lăng Dạ, chỉ vào mũi Chu Tư Tư, đau đớn khiển trách, “Vậy mà lại là cô ta! Thật sự là cô ta! Tiêu Lăng Dạ, không phải anh không biết em và Chu Tư Tư ghét nhau!

 

Đầu tiên là cô ta tìm người bỏ thuốc em, sau đó lại xúi giục Lâm Song Song gây phiền toái cho em, suýt chút nữa làm mắt sự trong sạch của em, suýt chút nữa làm cho thanh danh của em bị hủy hoại! Mà anh… rõ ràng biết những thứ: này, lại còn có cử chỉ thân mật với cô ta… Tiêu Lăng Dạ, rốt cuộc anh là có ý gì!”

 

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, anh tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh cô, đưa tay nắm tay cô, nhưng Lâm Quán Quán lại giống như tránh né, tránh né anh chạm vào cô.

 

“Đừng chạm vào eml”

 

“Quán Quán!” Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ trầm xuống, “Chuyện không phải như em nghĩ đâu!”

 

“Cái gì?” Đáy mắt Lâm Quán Quán đầy nước mắt, thất vọng nhìn anh, “Anh cho rằng trong lòng em nghĩ như thế nào! Anh có biết không, cho dù nhìn thấy tin tức anh và người phụ nữ khác ôm ôm, em vẫn lựa chọn tin tưởng anh, đối với anh không có chút hoài nghi nào. Mà anh, chính là báo đáp sự tin tưởng của em như vậy… Anh nói mọi thứ không phải như những gì em nghĩ, vậy anh nói xem đã xảy ra những gì, anh giải thích cho em!”

 

Hai người họ tranh cãi, đã có không ít người chú ý đến.

 

Lâm Quán Quán đeo khẩu trang không ai nhận ra cô, nhưng khuôn mặt Tiêu Lăng Dạ hôm nay xuất hiện trên tin tức nhiều lần, cho nên người qua đường đều cảm thấy anh có chút quen mắt, nhao nhao dừng chân quan sát.

 

Tiêu Lăng Dạ luôn không thích bị người ta vây xem!

 

Thấy tình cảnh này, môi anh mím chặt, ánh mắt tối tăm.

 

Anh cầm bả vai Lâm Quán Quán, “Quán Quán, đừng nháo!”

 

“Nháo sao? Anh nghĩ em đang đùa à?” Lâm Quán Quán hung hăng vứt bỏ tay anh, lớn tiếng nói, “Em biết anh muốn trở về Vân Thành, em mạo hiểm mua, trong lòng vui mừng chạy tới sân bay đón anh, kết quả lại thấy anh và người phụ nữ khác thân mật như vậy. Anh là bạn trai em, em chỉ muốn biết lý do tại sao bạn trai em lại ở với người phụ nữ khác, và người phụ nữ này lại là người đối đầu của em … Anh nghĩ em đang đùa giỡn một cách bắt hợp lý sao?”

 

Lâm Quán Quán thất vọng đến cực điểm!

 

Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt theo hai má trượt xuống, rơi vào trong khẩu trang, biến mắt không thấy.

 

Lòng Tiêu Lăng Dạ hung hăng đau đón.

 

Anh mềm giọng, “Chờ trở về anh sẽ giải thích rõ ràng với em, được không?”

 

Lâm Quán Quán mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn anh, “Em còn có thể tin tưởng anh sao?”

 

“Tin anh đi!”

 

Sắc mặt Lâm Quán Quán giãy dụa, tựa hồ hạ quyết tâm tin tưởng anh một lần nữa, cô hít sâu một hơi, “Được!”

 

Tiêu Lăng Dạ thở phào nhẹ nhõm, “Đi, về nhài”

 

Cho nên.

 

Đoàn người đều ngồi trên xe của Lâm Quán Quán.

Đọc truyện chữ Full