TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 942

Chương 942:

 

Nhìn lại chính mình.

 

Đã 29 tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì.

 

Tiêu Diễn muốn khóc ròng!

 

“Còn gì nữa?”

 

Tiêu Diễn ngượng ngùng: “Em tra được nguyên quán anh ta là Thanh Thành xong liền liên lạc với bạn bè ở Thanh Thành hỗ trợ hỏi thăm Long gia này, kết quả trong giới hào.

 

môn Thanh Thành căn bản không nghe nói qua Long gia, cũng không biết bắt luận chuyện gì về nhà họ Long.”

 

Tiêu Lăng Dạ nhướng mày.

 

Bắt luận cái tin tức gì đều tra không được, thật là có ý tứ!

 

“Anh anh cho em một chút thời gian, em sẽ không từ bỏ.

 

Em sẽ cho người tiếp tục điều tra, Long Ngự Thiên ở Thanh Thành sinh sống nhiều năm như vậy, em không tin tra không được bắt cứ cái gì của anh ta!”

 

“Không cần!”

 

“Ách?”

 

“Anh tự mình tra!”

 

Tiêu Diễn khiếp sợ: “Anh, anh không phải là muốn vận động đám người kia để đi điều tra đó chứ! Anh để bọn họ đi tra người, cái này cũng quá là đại tài tiểu dụng đi!”

 

Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt liếc mắt một cái.

 

Nếu anh có thể tra được tin tức hữu dụng, anh cần thiết xuất động những người đó sao!

 

Nhìn ra ý tứ trong ánh mắt anh, Tiêu Diễn ngượng ngùng SỜ sờ cái mũi, cười gượng một tiếng, lập tức không lên tiếng.

 

Hai anh em đã lâu không có ngồi nói chuyện như vậy với nhau.

 

Tiêu Diễn lúc này cũng không mệt nhọc, chạy vào trong phòng bếp cầm lon bia lạnh để lên bàn trà, nghĩ nghĩ lại cầm thêm một chai rượu vang đỏ: “Anh trai, hai anh em chúng ta đã lâu không cùng nhau uống rượu, tới tới tới, nhân lúc hôm nay tiểu Quán Quán đã ngủ rồi, chúng ta tâm sự chút đi.”

 

Anh mở lon, đem bia đẩy đến trước mặt Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ cũng không có buồn ngủ, vươn bàn tay thon dài như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, anh thong thả ung dung cầm lấy lon bia, cụng lon với Tiêu Diễn, ngửa đầu uống hai ngụm.

 

Tiêu Diễn cũng” lộc cộc lộc cộc” uống lên mấy ngụm lớn, uống thêm ba lần đã hết sạch lon bia.

 

*Sảng khoái!”

 

Anh quệt quệt miệng, lại mở thêm một lon.

 

*A Diễn!”

 

*Hả?”

 

“Em về nhà nhiều một chút!”

 

Tiêu Diễn sửng sốt, bĩu môi buồn bực nói: “Anh cho rằng mẹ nhớ em sao? Đừng nói giỡn! Trong lòng bà chỉ có anh cùng Tâm Can, anh tin không, nếu một mình em về nhà, bà ấy khẳng định sẽ lải nhải lẫm bẩm hỏi tất cả tin tức về anh và Tâm Can, em chỉ là một cái ống truyền tin thôi!”

 

Nói xong, Tiêu Diễn buồn bực lại uống thêm mấy ngụm bia, anh ợ một cái rồi tiếp tục nói: “Ở trong lòng mẹ, anh là đứa con trai tài giỏi còn em chính là hỗn tiểu tử không làm việc đàng hoàng. Em mới không thèm quay về đâu, trở về cũng là người bị ghét bỏ, còn không bằng ở chỗ này là tốt nhất, đón đưa hai đứa nhỏ đi học còn hơn. Hôm trước mẹ bị em chọc tức chết, còn nói phải sắp xếp xem mắt cho em.”

 

Tiêu Diễn run run: “Em không cần xem mắt đâu, xem mắt quá khủng bó! Anh đã quên lúc trước mẹ sắp xếp xem mắt cho anh nhiều chừng nào sao. Ngẫm lại ngoài trừ lúc đi làm và ngủ thì tất cả thời gian đều phải dùng cho máy người phụ nữ không liên quan đó, da đầu em liền tê dại.

 

Em tình nguyện dạy phụ đạo cho hai đứa nhỏ kia, tình nguyện bị chỉ số thông minh của Duệ Duệ nghiền áp cũng tuyệt đối không đi tìm mấy cái phiền toái kia.”

 

Tiêu Lăng Dạ yên lặng uống rượu.

 

Động tác ưu nhã, uống lại không chậm, bên chân thực mau đã có vài cái lon trồng không.

 

Tiêu Diễn nhìn Tiêu Lăng Dạ.

 

Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ vừa kéo, rốt cuộc nói ra điều anh muốn nói: “Việc xem mắt để anh xử lý!”

 

“Aaaaaaa anh trai, em biết em vẫn còn là em trai ruột yêu quý nhất của anh mà, anh khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu! Chỉ cần không để em xem mắt kêu em làm cái gì cũng được!” Vì để tỏ vẻ quyết tâm, anh còn bổ sung một câu: “Để cho em rửa chén hơn một năm cũng được!”

 

Ý cười chợt lóe qua con ngươi Tiêu Lăng Dạ.

Đọc truyện chữ Full