TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 146: Tâm sự (1+2)

"Năm nghìn vạn."

Nếu chỉ là một con số thì ai cũng hiểu, nhưng mà nếu đem nó đổi thành tiền thì đủ để làm cho bất cứ ai cũng không thở nổi. Sợi dây chuyền vốn hơn một nghìn vạn do hai tên kia cạnh tranh nhau mà giá tăng lên ba nghìn vạn, sau đó đột nhiên lại nhảy lên năm nghìn vạn thì trong nhất thời có rất nhiều người tưởng rằng mình nghe nhầm.

Trong tiếng bàn luận xôn xao xung quanh. Phương Vũ Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Marilyn, bên cạnh Joseph cũng kinh ngạc nhìn về phía bên này, lấy bối cảnh của Marilyn thì không phải là không lấy ra năm nghìn vạn nhân dân tệ, nhưng mà thái độ của cô mới quan trọng.

Cô ấy thật sự thích sợi dây chuyền này như thế ư.. thế nhưng... Nếu như không phải là của người nam tặng thì nó còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn suy nghĩ xem có phải là do mình rút lui mà nổi giận nên cô ấy cố ý ra cái giá này không. Theo đuổi Marilyn nhiều năm như vậy, từ khi Đường Kính Nghiêu chết, Marilyn cũng không khó tiếp cận như trước nữa, cô tham dự một bộ phận công việc của gia tộc, cũng có nói chuyện cười với hắn làm cho hắn cảm thấy mình có cơ hội.

Hai năm qua. Marilyn làm trợ lý cho hắn, đây có thể nói là sớm chiều ở chung. Marilyn cười càng nhiều, phối hợp với hắn càng thêm ăn ý, hắn có lý do tin tưởng mình là nguyên nhân của những chuyển biến này, chính bởi vậy nên bây giờ hắn mới có chút bận tâm. Nếu như Marilyn vô cùng hứng thú với sợi dây chuyền này thì khi mình ở giá một nghìn bảy trăm vạn lùi bước có bị cô ấy xem là thiếu khí phách hay không.

Thấy sắc mặt của Joseph như vậy, Marilyn chỉ nhàn nhạt nhún vai. Lúc trước khi hai người hợp tác, Joseph đã từng thấy khuôn mặt của cô như vậy rất nhiều lần, khuôn mặt này đại biểu cho câu nói "Không có gì", khuôn mặt này xuất hiện ở trường hợp này có chút kỳ quái.

Cho dù là Joseph suy nghĩ như thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới trong lòng Marilyn lúc này chỉ là đang thích mà thôi, tình mẹ con mà cô dành cho Heidy cũng giống như tình yêu mà cô từng dành cho Đường Kính Nghiêu vậy.

Đối với tình cảm với Gia Minh, cô không thể nào hiểu rõ được, hắn thoạt nhìn chỉ mới là một thiếu niên nhưng hắn lại giống như một người trưởng thành vậy. Hắn giống như là biết được tất cả mọi thứ, làm được bất cứ vệc gì. Hắn đã từng cứu cô mà cô cũng đã từng thề sẽ đem cuộc đời khi còn sống của mình giao cho hắn. Quan hệ thể xác của bọn họ trên cơ bản chỉ là nhu cầu mà thôi.

Cô thậm chí có chút nhớ cảm giác không hề có trở ngại trước kia, nhưng đây là yêu? Hay chỉ là đục vọng? Việc này cô không thể suy nghĩ rõ ràng được. Có thể là thích thì tương đối thích hợp.

Nhưng mà cho dù phức tạp như thế nào đi nữa thì nó cũng đơn giản. Cô là người của đứa bé này, cô không nên tìm thêm phiền phức cho hắn. Nghe hắn nói, làm cho hắn hài lòng, chỉ thế thôi là đủ.

Khi Heidy nói lại những gì mà Gia Minh nói thì quả thật là cô bị những lời này hù dọa, trên lý trí thì cô sẽ không bao giờ dùng số tiền lớn như thế để mua nó. Năm nghìn vạn nhân dân tệ, hơn sáu trăm vạn USD thì ngay cả gia tộc là Mafia chuyên cướp đoạt, buôn lậu thuốc phiện không chuyện gì không làm thì chỉ nói về tiền bạc thì họ cũng không thể nào so sánh với những đại gia tộc ở Giang Hải được, năm nghìn vạn muốn lấy ra không thể nghi ngờ là sẽ làm cho cô cảm thấy rất khó khăn. Đương nhiên, từ lúc bắt đầu thì cô đã xem mình là người bỏ tiền ra.

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì cô thấy cũng không sao. nếu hắn muốn hồ đồ thì mình cung cấp công cụ cho hắn hồ đồ. Quan trọng là hắn thấy hài lòng là được, dù sao thì từ khi Đường Kính Nghiêu chết thì hắn và Heidy là cuộc sống mới và cũng là duy nhất của cô, không phải sao.

Trong nụ cười mỉm, cô gái tóc vàng giơ thẻ bài lên làm cho mọi người sợ hãi. Dường như có người không ý thức được từ khi Đường Kính Nghêu chết đi thì cô đã kiên cường hơn, không còn u oán như trước kia nữa, thậm chí cô còn có khát khao dựa vào sức mình làm nhiều việc nữa.

Mặc dù có biến dạng nhưng đóa hoa này vẫn rực rỡ và xinh đẹp.

Giá cả nâng lên tới ba nghìn vạn thì cho dù là tên mập hay là Lữ Nghĩa thì cũng có chút do dự. khi Marilyn ra giá năm nghìn vạn thì cả hai đều ăn ý rút lui không hề nâng giá nữa.

Sau khi gõ xuống ba búa, cuộc giao dịch này rốt cuộc cũng hoàn tất, người bán đấu giá tiếp tục thế nhưng những món tiếp theo đều chỉ là một vài món thượng phẩm giá trị không cao. Thỉnh thoảng cũng có người nhìn sang Marilvn, trong đó có cả Phương Vũ Tư.

Marilyn thì thỉnh thoảng nói chuyện với Heidy và Gia Minh vài câu. Gần mười một giờ, hội đấu giá kết thúc.

Marilyn, Joseph, Heidy và Gia Minh đi ra thanh toán tiền, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:

"Gia Minh, sao cháu lại tới đây?"

Quay đầu lại hắn thấy Hoàng Bính Văn đang kéo tay một người phụ nữ đi tới. Gia Minh gật đầu nói:

"Ngũ thúc."

"Ha hả, mấy vị này là bạn của cháu?"

"Ân, là các cô ấy mời cháu tới tham gia hội đấu giá. Đây là Heidy, đây là Marilyn, mẹ của Heidy còn vị đại thúc này, ách..."

"Xin chào, tôi là Joseph."

Thấy Gia Minh không nói ra tên mình nên Joseph tiến lên, đưa tay ra.

"A? là Joseph của công ty Tác Lạc ở Mỹ ư? Ha ha, nghe đanh đã lâu, nghe nói anh tới Giang Hải lần này là để khảo sát tình hình ở đây phải không..."

Tuy rằng bị người khác gọi là hoa hoa công tử thế nhưng dù sao thì hắn cũng xuất thân từ Hoàng gia nên ngay lập tức hắn cùng Joseph thân cận lại, hai người liên tục nói chuyện một thời gian ngắn, đứng ở phía sau Joseph, Marilyn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó nên cúi đầu nhìn xuống, cô thấy Gia Minh mở khóa kéo túi của cô rồi bỏ một tờ chi phiếu vào.

"A?"

"Ngân hàng Thụy Sĩ, mật mã là 12345, bên trong có một nghìn vạn USD, nhớ kỹ mật khẩu đó." Ghé sát vào tay của Marilyn nói một câu rồi Gia Minh lại cùng Heidy líu ríu nói về chuyện ở đâu có bán kẹo đường rồi thuận miệng nói về nguyên lý khoa học của việc chế tạo kẹo đường, Một nghìn vạn USD trong mắt hắn dường như còn không bằng kẹo đường nữa.

Khẽ mở đôi môi, một lát sau cô giống như một cô bé đang mếu máo nở nụ cười.

Ngồi một chỗ một hồi lâu đợi mọi người đi hết, nhân viên bắt đầu thu dọn thì Phương Vũ Tư mới bắt đầu lảo đảo đi ra ngoài, khi đi ra ngoài có một người nam mặc Tây trang đi đến hỏi cô có cần giúp gì không thì cô thấp giọng từ chối.

Tầng mười lăm của khách sạn.

Dựa sát vào cửa kính thủy tinh có thể thấy rõ được những gì bên ngoài, bên ngoài lúc này đang có một con mưa nhỏ, gió ở tầng mười lăm thổi qua làm cho cơn mưa có chút hỗn loạn, chỉnh sửa quần áo lại, cô cảm giác mình có chút lạnh.

Khi cơn say đến thì toàn thân cô thoải mái không có chút áp lực nào, nhưng khi tỉnh lại thì cô lại cảm giác mình đang rất trống rỗng.

Khi một người hạnh phúc thì thường không muốn nghĩ tới nỗi bất hạnh của mình, cô chưa chắc đã bất hạnh thế nhưng ở trước mặt năm nghìn vạn, cô cảm thấy mình giống như một tên ăn mày vậy.

Cô cầu xin bạn trai trước đây viết ca khúc cho mình, cầu xin công ty nghệ sĩ làm cho mình nổi tiếng, làm bộ làm tịch dùng tiền mua người nghe đến nghe mình hát.

Cô là ai? Đại minh tinh Phương Vũ Tư, thoạt nhìn Phương Vũ Tư là một tấm biển vàng, thế nhưng chỉ có cô mới biết được mình yếu đuối biết bao.

Nếu có một ngày công ty nghệ sĩ từ chối cô thì cô không còn gì nữa, giọng của cô kỳ thực cũng không tính là tốt khi bạn trai của cô rời đi thì cô mới biết tìm một bản nhạc phù hợp với giọng của mình mới khó tìm làm sao, chính vì như vậy cô mới lặn lội đường xa chạy tới Giang Hải này để tìm người viết ca khúc, thế nhưng không ngờ đối phương lại muốn tuyệt đường của cô.

Đương nhiên không có bạn trai và người này viết ca khúc cho cô thì vẫn còn vô số người muốn vì cô mà viết ca khúc, thế nhưng nếu như chỉ là những ca khúc bình thường thì sợ rằng không bao lâu sau cô sẽ bị người khác quên mất, vĩnh viễn bị đuổi khỏi cái ghế đại minh tinh.

Sự cực khổ mấy năm qua làm cho cô càng thêm kiên định, hơn một nghìn vạn nếu như là trước đây thì cô sẽ coi đây là một con số thiên văn, thế nhưng bây giờ cô lại muốn nhiều hơn, thế nhưng cô mơ hồ cảm thấy cái ngày mà mình có thể tiện tay ném ra năm nghìn vạn để mua sợi dây chuyền kim cương sẽ không bao giờ tới.

Nhưng mà... nam sinh hát ca khúc "Only-You" là người như thế nào? Ngày đó khi nhìn thái độ của Trương Cạnh Phong và thái độ của hai anh em nhà Đông Phương thì dường như thân phận của hắn không hề đơn giản, lần này hắn lại vô cùng thân thiết với người phụ nữ có mái tóc vàng kia.

Thật hâm mộ... Năm nghìn vạn... Người có tiền... Đầu đau quá...

Một giờ sáng, trước phòng 1602. Joseph gõ cửa phòng, trong chốc lát, Marilyn mặc chiếc áo ngủ màu trắng mở cửa ra, bên trong vẫn như cũ là bầu không khí sôi động ngút trời.

"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Đánh chết hắn..."

Các loại đồ ăn vặt rơi đầy đất, Heidy một mặt hưng phấn chơi trò chơi, miệng thì điên cuồng hô khẩu hiệu, ở bên cạnh cô bé là tên thanh niên xa lạ kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Joseph - có chuyện gì sao?"

"A, không có gì, chỉ là tới đây nói tiếng ngủ ngon, chuyện này... Cố Gia Minh? Sao hắn lại ở nơi này?"

Quay đầu lại nhìn về phía hai người đang chiến đấu hăng hái, Marilyn cười nói:

"Hắn rất tốt, bất quá tôi đã thuê thêm một phòng trong khách sạn rồi."

"Hắn... Ách, hẳn là bạn của Heidy? Sao hai người lại quen hắn..."

Hắn một bên tươi cười một bên cẩn thận nói, mặc dù đã cùng Hoàng Bích Văn nói chuyện nên hắn biết đại khái thân phận của Gia Minh, thế nhưng đối với những chuyện xảy ra của mẹ con Heidy ở Trung Quốc lần trước hắn vẫn rất là hiếu kỳ, nhưng mà hắn luôn cho rằng người có thể giết đám người của Dương Kính Nghiêu thì không thể nào là thiếu niên này được.

"Đó là người bạn mà lần trước ở Trung Quốc Heidy đã quen."

Marilyn cười, nói:

"Bất quá tôi biết nó sẽ không thích có người tìm hiểu việc riêng tư của nó đâu."

"Ách, xin lỗi, tôi chỉ muốn .."

"Ngủ ngon. Yên tâm, hắn không có vấn đề gì."

"Ách, tôi nghĩ..."

Lộ ra một nụ cười thản nhiên, Marilyn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Joseph thở dài một hơi, về việc cô lấy ra một nghìn vạn USD để trả tiền làm cho hắn cô cùng nghi hoặc, một nghìn vạn này không biết là từ nơi nào mà có...

Đọc truyện chữ Full