TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 165: Nhã Hàm ơi Nhã Hàm (1+2)

Đèn đường phản chiếu lên những cơn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, mặt hồ nhỏ yên tĩnh, Nhã Hàm mặc áo khoác ngồi đó không biết đã bao lâu rồi.

Thời gian qua nửa đêm, dạ tiệc kỷ niệm thành lập trường cũng đã tan. Nhã Hàm không biết mình đến đây từ bao giờ, cũng không biết rốt cuộc kết quả của dạ tiệc thế nào, cuối cùng, trong lòng nàng đã không có những vấn đề này. Đi tới công viên vắng lặng ở sau núi này, xung quanh không có một bóng người, cho dù là đèn đường cũng chỉ có mấy cột thưa thớt, nàng muốn khóc nhưng lại không khóc nổi.

Trong lòng nhớ lại một năm kia khi mới trở thành cô giáo, nàng trở về từ nước Anh, mười chín tuổi, mọi người đều nói nàng là thiên tài, xưng hô như vậy cũng không thể che giấu hết được vẻ ngây ngô và non nớt. Bởi vì quan hệ của gia đình, nàng tiến vào học viện Thánh Tâm dạy học, vừa vào làm đã giữ chức vị rất quan trọng, mọi người cũng rất khách sáo với nàng, nhưng nàng biết bọn họ bàn luận sau lưng mình, mình sở dĩ có thể vào làm việc tại nơi này, đơn giản là làm bình hoa, có đầu tư của Trương gia, làm hay không làm cũng đều không sao cả, xem ra không ai quan tâm nàng có thể làm tốt hay không.

Cho nên nàng uốn tóc quăn, mang mắt kính kiểu cũ, thu liễm tật xấu tùy tiện trước giờ, đeo giày cao gót và tất chân thành thục, với bất kỳ ai cũng đều đối xử bình đẳng mà nghiêm nghị. Ban đầu có lẽ còn có người cho nàng là cô bé ngây ngô, nhưng sau dần liền không có, học sinh biết nàng xử phạt nghiêm khắc, thầy cô giáo biết nàng không chừa tình cảm cho ai trong những việc công, hơn nữa có chỗ dựa cũng đủ cứng rắn, không ai dám chọc đến nàng. Mỗi lần nghe thấy mọi người nói nàng là lão xử nữ, trong lòng nàng luôn khá là đắc ý.

Trong đoạn thời gian kia, đương nhiên cũng có những lúc buồn chán hay không vừa lòng, mỗi lần nàng đều đến bên hồ nước sau núi này, dưới ánh mặt trời nhìn đàn cá chép bơi lượn rồi nhao nhao lao lên đớp những mẩu bánh bao nàng ném xuống, dưới ánh trăng nhìn sóng nước lăn tăn, cảm nhận thế giới yên tĩnh này, mỗi lần đều có thể khiến tâm tình nàng yên tĩnh lại, song lần này có vẻ như lại không được.

Bây giờ nhớ lại, thực ra quen biết với Gia Minh cũng chính vào mùa hè khi vừa mới trở lại Giang Hải đó, lần gặp mặt đầu tiên mình nghi ngờ thành tích học tập của hắn, kết quả là thái độ của hắn lại vô cùng ác liệt. Ồ, sau này mới biết lúc đó hắn đang chế tạo bom. Nghỉ hè đi cắm trại dã ngoại rồi gặp bọn cướp, dọc đường đi hắn biểu hiện rất anh dũng lại ghê tởm, song sau rất nhiều việc ngoài ý muốn, chuyện thậm chí lại được giải quyết hoàn hảo... ở võ quán hắn biệu hiện vô cùng hèn yếu, chỉ cần là luận võ thì đều chạy trốn, nhưng không có bao nhiêu người thực sự chiếm được tiện nghi của hắn.

Nói dối, từ khi quen biết hắn đến giờ, suy nghĩ tỉ mỉ lại, thực ra mình cũng chưa từng thực sự hiểu rõ được hắn, một đứa trẻ kém mình tới bảy tuổi lại có bản lĩnh lớn như vậy, hắn biết dùng súng, giết người, hiểu biết về máy vi tính, biết sáng tác nhạc, biết đàn ghita, biết chơi dương cầm, thậm chí còn có thể đóng giả thành phụ nữ một cách hoàn mỹ, ai biết hắn còn biết những thứ gì, từ đầu tới cuối hắn chưa bao giờ thể hiện bản thân một cách hoàn chỉnh trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại vẫn cứ thích hắn.

Cho đến tận bây giờ đều là một quá trình biểu hiện giả dối, song phân tích rõ ràng lại thấy hơi nực cười. "Không nghĩ tới sẽ thích chị..." ở trước mặt nàng, hắn luôn thoải mái nói ra tất cả, không có chút xấu hổ hay day dứt nào. Đúng vậy, hắn không biết tâm tư của mình, không biết mình thích hắn, giữa bọn họ chưa từng có hứa hẹn gì, chưa bao giờ có trách nhiệm, bọn họ chỉ là bạn. Mà ngay khi nàng có suy nghĩ ngốc nghếch là chờ hắn lớn lên rồi sẽ nói thẳng với hắn, hắn lại ngủ cùng với hai người bạn tốt, tạo dựng một gia đình, chuẩn bị đối mặt với tất cả khiêu chiến từ bên ngoài.

Nhưng cho dù hắn có trưởng thành thì nàng vẫn lớn hơn hắn bảy tuổi, khoảng cách về tuổi tác này không thể nào thay đổi được.

Ba người ở chung một chỗ sẽ có trở ngại... Các em nên tách ra... Là em đa tình... Tất cả những cách nói này cuối cùng đều do mình ghen tị, nhưng có một chút là chính xác, mình không muốn làm bạn với hắn nữa... Không hi vọng hắn chỉ đơn giản là một người bạn, nhưng hết thảy những mong đợi này cũng đã không có ngày thực hiện được, mình lớn hơn hắn bảy tuổi, hắn kém mình tới tận bảy tuổi...

"... Cẩn thận ngẫm lại, thực ra không phải mọi chuyện đã rõ ràng sao? Chị đã thấy bao nhiêu học sinh trung học ở chung một chỗ như bọn em..."

Nên sớm nghĩ tới những thứ này, đáng tiếc mình vẫn ngu ngơ cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè, là bạn tốt nhất, sẽ không lên giường với nhau, cho rằng hiện giờ mình chỉ có thể chờ đợi, nhớ tới mình biểu hiện như một cô bé ở trước mặt hắn, nhớ tới hắn bỗng nhiên chậm hiểu, thậm chí muốn khơi dậy dục vọng của hắn, vì điều này, thậm chí mình còn làm mộng xuân đáng xấu hổ ngay trên giường của hắn. Thực ra bất kể chờ đợi bao lâu, có thể ở chung một chỗ với Gia Minh vẫn luôn không phải là mình sao.

"Mày chỉ là đồ đần độn... Mày là heo..."

Tiếng nói nghẹn ngào nho nhỏ vang vọng bên hồ nước tối đen. Thê mỹ mà run rẩy, Nhã Hàm lảo đảo đứng dậy, hít sâu vài hơi.

Có lẽ chưa biết chừng rất nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại đoạn ký ức quý giá này, thật lâu trước kia, khi mình vừa mới vượt qua tuổi thiếu nữ, mình từng yêu một người kém mình tới bảy tuổi, mình thích ở bên hắn, gọi hắn là anh Gia Minh như một con mèo nhỏ đáng thương hại...

Nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt, nghĩ tới đây, nàng lại không thể kiềm chế được mà nở nụ cười, xoay người bước đi mấy bước, một người xuất hiện trước mặt nàng.

"Ồ?"

"A..."

"Vù... Rầm..."

Trong nháy mắt, vô thức nghiêng người sang, ra tay. Nhã Hàm bắt được cổ tay người nọ, chân phải đá ra, một cú đụng vai vô cùng lưu loát đánh bay người đó ra ngoài. Giãy dụa mấy cái, người nọ rên rỉ bò dậy, lúc này Nhã Hàm mới chậm rãi bỏ tư thế phòng ngự:

"Thầy, thầy Hứa..."

Trốn ở phía sau, dĩ nhiên là Hứa Mặc.

"A..."

Xoa xoa bên hông, Hứa Mặc đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Chuyện này... Xin lỗi, tôi không cố ý... Ài, dù sao... Tôi thấy cô rất ủ rũ đi ra ngoài từ phía sau sân khấu, liền... liền đi theo xem sao... Xin lỗi..."

Vừa xoa chỗ đau trên người, Hứa Mặc vừa vội vàng xin lỗi. Nhã Hàm nhìn hắn một lát rồi yên lặng thở dài.

"Chuyện đó... Mặc dù không biết rõ mọi chuyện lắm, nhưng mà... Cô đừng đau lòng, hắn không biết quý trọng cô chính là hắn ngu ngốc, là tổn thất của hắn, cô... Cô đừng đau lòng..."

"Anh muốn ôm tôi không?"

"Ặc?"

Bị câu nói đột ngột của Nhã Hàm hù doạ, Hứa Mặc giật mình đứng yên tại đó. Song Nhã Hàm cũng không nhắc lại, đút tay vào túi áo khoác, nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp, nhã nhặn, lịch sự, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng lạnh nhạt. Hứa Mặc do dự chốc lát rồi chầm chậm bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Nhã Hàm. Song sau ba giây, Nhã Hàm vẫn đẩy hắn ra, trong ánh mắt nàng có vẻ hơi mất mát.

"Xin lỗi... Không phải cảm giác này... Nếu là hắn, cho dù chỉ là vỗ đầu tôi, mắng tôi vài câu, thậm chí là trêu chọc tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Hắn muốn ôm tôi nhất định tôi sẽ cảm thấy rất vui, nhưng anh ôm tôi, tôi chỉ cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đẩy anh ra nhanh một chút, tôi như vậy... Sao có thể thích anh được. Xin lỗi... Còn nữa, hắn không ngốc, mặc dù hắn không quan tâm đến tôi nhưng hắn chưa từng làm sai chuyện gì, anh đừng mắng hắn..."

Giọng nói kia lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như một tia sáng rơi vào hồ nước. Nhã Hàm xoay người đi đọc theo còn đường xuống dưới chân núi. Một lát sau, Hứa Mặc hô:

"Tôi sẽ không bỏ cuộc!"

Song không có câu trả lời, Nhã Hàm chỉ yên lặng bước đi, đi đến dưới ánh đèn đường, sau đó xuyên qua bóng tối, lại đi đến dưới ánh đèn xa xa...

Hứa Mặc chậm rãi đi phía sau nàng, hai người một trước một sau xuống núi. Sau khi dạ tiệc kỷ niệm thành lập trường đã tan, sân trường trở nên rất yên tĩnh, chỉ có kí túc xá ở xa xa mới còn vài gian phòng còn sáng đèn. Sau khi đi qua sân vận động, một người mập mạp có vẻ như ra ngoài đi dạo phát hiện ra Nhã Hàm rồi đi tới, đó là hiệu trưởng học viện Thánh Tâm. "Chiến tích" lần kỷ niệm thành lập trường này rất không tệ, vốn Nhã Hàm đã tốn rất nhiều công sức, mặc dù hiện giờ đã đến rạng sáng nhưng đã quen thấy Nhã Hàm liều mạng làm việc, lúc này mập mạp vẫn không thấy Hứa Mặc ở phía sau, liền cười đi tới hỏi nàng có muốn đến xem những thống kê đang làm hay không. Song khi tới gần, thấy nước mắt trên mặt Nhã Hàm, ánh mắt hắn mới trở nên hơi khó xử. Mỉm cười, Nhã Hàm lắc đầu.

"Tôi thất tình, muốn nghỉ ngơi."

Hiệu trưởng tỏ ra kinh ngạc, Nhã Hàm lạnh nhạt nói:

"Xin lỗi."

Nàng thất tình, lòng nàng rất đau...

"... Khi xe lửa tiến vào thành phố xa lạ này, đó là ánh đèn neon trước nay tôi chưa từng được thấy qua... Đã có người nói cho em biết, em hát rất khó nghe, có từng khóc trong lúc em hát..."

"Cậu mới hát khó nghe đến mức khiến người ta khóc đó. Sa Sa, đánh hắn giúp mình!"

"Được!"

"Oa... Tha mạng. Linh Tĩnh, là cậu muốn mình dùng một ca khúc để phát biểu cảm nghĩ... Đừng khinh người quá đáng nha, hai sắc nữ các cậu, đừng cho rằng mình không làm gì được các cậu..."

Rầm rầm rầm... Rầm rầm rầm...

Một nam hai nữ lăn lộn trên giường, tiến hành một trận hỗn chiến kiều diễm long trời lở đất, chẳng qua khi trên người hai cô bé chỉ còn lại đồ lót, trận đùa giỡn cũng chỉ có thể kết thúc tại đây. Hôm nay Sa Sa tới tháng, mà dựa theo thói quen gần đây của gia đình nhỏ này, khi một cô gái đền thời kì sinh lý, cô gái còn lại sẽ cùng nàng nghỉ ngơi để thể hiện ra mỹ đức có phúc cùng hưởng, mặc dù định nghĩa về hạnh phúc và khó khăn của các nàng khiến Gia Minh hơi oán thầm. Bởi vì các nàng định nghĩa mấy ngày nghỉ qua thành ngày hưởng phúc, để ăn mừng hai thiếu nữ vị thành niên thuần khiết rốt cuộc không bị Gia Minh đùa giỡn, chà đạp, về phần những lúc khác, đương nhiên đều là những ngày chịu khổ, các nàng phải dùng thân thể để khiến bạo quân Gia Minh vui vẻ.

"Đúng rồi, lúc Linh Tĩnh lên sân khấu, chị Nhã Hàm gọi cậu ra ngoài nói gì vậy? Mình thấy ánh mắt chị ấy lúc đó có vẻ hơi khác thường nha."

Lúc Gia Minh, xỏ giày, Sa Sa đang ôm Linh Tĩnh ở trên giường hỏi.

"Ồ, chuyện hơi phiền toái, chẳng qua vấn đề cũng không lớn lắm."

Gia Minh nhíu mày, sau đó cười.

"Chị ấy phát hiện áo mưa để dưới gối cho nên đã biết đại khái quan hệ của chúng ta, các cậu cũng biết đấy, chị ấy là cô giáo nên khá tức giận về chuyện này."

"A..."

Linh Tĩnh mở lớn đôi mắt,

"Vậy... Vậy cậu nói với chị ấy thế nào? Nói cậu ở cùng mình hay Sa Sa?"

"Mình thẳng thắn."

Gia Minh nhún vai.

"Thẳng, thẳng thắn!"

"Ừ, mọi người cũng quen thuộc như vậy, nói là bạn bè cũng không sai, mình cảm thấy nói thẳng thắn cũng không sao cả, nếu như có người khác nghi ngờ thì chị ấy còn có thể che giấu giúp chúng ta."

"Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà.."

Lời nói của Sa Sa hơi rối loạn.

"Chị... Chị Nhã Hàm phản ứng thế nào? Cậu... Tại sao cậu có thể nói thẳng ra chứ!"

"Ồ, phản ứng... Rất tức giận đi."

Gia Minh cười.

"Chị ấy cảm thấy mình đa tình, sẽ hại cả đời các cậu, còn nói ba người chúng ta ở chung sẽ rất phiền toái, tóm lại là trong thời gian ngắn sẽ khó chấp nhận, chẳng qua chờ đến khi chị ấy nghĩ thông suốt thì vấn đề hẳn là sẽ không lớn nữa. Không có chuyện gì, nghỉ ngơi cho tốt đi, mình còn phải đi làm chút việc."

Hôn lên trán hai cô bé, Gia Minh tắt đèn rồi đẩy cửa đi ra ngoài sân thượng, âm thầm nghe trộm hai cô bé đang bàn luận xôn xao. Đẩy cửa phòng nhỏ bên cạnh ra, Gia Minh ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu diệt virus Hùng Miêu Thiêu Hương, hoặc nói là chương trình sửa chữa, dù sao virus này chỉ vì xoá hết xấu vết cụ thể trong lần đại chiến trên internet đó, cùng không nên làm quá tuyệt tình.

Sau khi viết chương trình mất chừng hơn một giờ, dùng danh nghĩa Công Trư Bạch Tuyết để đưa lên mạng, Gia Minh bưng một ly nước sôi đi lên sân thượng. Bầu trời không có nhiều sao, đèn đường căn bản đều đã bị những người đến gây chuyện đập phá hỏng hết, loáng thoáng có thể thấy một số đội tuần tra tự phát qua lại trong bóng tối để phòng ngừa người của Vĩnh Thịnh bang nhân lúc ban đêm đến cắt dây điện hoặc phá đường ống nước, ở xa xa là ánh sáng phát ra từ học viện Thánh Tâm, từng chút từng chút hội tụ lại thành vầng sáng khổng lồ bao vây lấy trường học, uống một ngụm nước, hắn nhớ tới Nhã Hàm cùng với rất nhiều chuyện ngày hôm nay.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cạch một tiếng, tiếng rung o o vang lên, dụng cụ đấm bóp đặt lên gáy hắn, sau đó tứ chi mềm mại của Linh Tĩnh quấn quanh người hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Làm xong rồi sao? Thoải mái không?"

"Ừ. Sa Sa ngủ rồi sao?"

"Ừ."

Vươn một tay ra phía sau. Gia Minh nhẹ nhàng ôm nàng, hai người im lặng tựa sát vào nhau. Qua một lúc lâu. Linh Tĩnh mới nhỏ giọng nói:

"Gia Minh, cậu nói xem... Có phải chị Nhã Hàm thích cậu không?"

"A, tại sao lại hỏi vậy?"

"Không biết... Nhưng mình và Sa Sa đều cảm thấy rất có thể, cậu cũng đã nói rằng chúng ta quen thuộc đến vậy, bình thường chị Nhã Hàm lại rất thân cận, chị ấy thích bắt nạt cậu, hiện giờ cậu cũng thích bắt nạt chị ấy, ừ..."

"Ha hả, đừng nói đùa, chị Nhã Hàm lớn hơn mình tới bảy tuổi đó, nghĩ lại cũng cảm thấy không thể nào có chuyện đó."

"Nói vậy cũng đúng, chẳng qua..."

"Không có chẳng qua gì cả, cậu nghĩ lại xem, chị Nhã Hàm du học trở về, điều kiện gia đình tốt, vừa xinh đẹp lại có phong cách, sao có thể thích một đứa trẻ như mình được. Mình đi học vẫn ngủ gà ngủ gật, không hoà hợp với mọi người, rất nhiều người đều không thích mình, tự cho mình là đúng, cổ quái khó gần, bất học vô thuật, quan trọng nhất là mình không đẹp trai, tổ hợp như vậy cậu cũng không cảm thấy kỳ quái sao... Cậu nói xem, nếu ban đầu giữa chúng ta không xảy ra chuyện hoang đường kia, cậu và Sa Sa có thể yêu thích mình sao?"

"Ha hả, khó nói..."

Linh Tĩnh cười nhẹ.

"Hiện giờ mình cảm thấy, cho dù không xảy ra chuyện kia thì sớm muộn gì mình cũng bị rơi vào tay đại sắc lang là cậu, còn phải cam tâm tình nguyện hai cô gái thờ chung một chồng nữa."

"Đó cũng là suy nghĩ khi cậu lấy kết quả làm nguyên nhân mà thôi, sau khi chúng ta có quan hệ thế này, mọi người thường dễ dàng nhìn vào ưu điểm để suy nghĩ, thực ra trong mắt những người khác, mình quá nửa là người chẳng ra gì."

Hơi im lặng một lát, Linh Tĩnh ôm chặt lấy Gia Minh, lẩm bẩm:

"Không phải vậy... Bất kể thế nào mình cũng cảm thấy cậu là người tốt, cậu là người tốt nhất..."

"Ồ..."

"Còn nữa... Hôm nay mình hát thật sự không hay hả?"

"Không thể nào, mình nói đùa thôi, cậu hát rất hay."

"Hì, cậu vẫn còn biết nói ngọt..."

Trong bóng tối, giọng hát trong trẻo kia vang lên.

"Bề ngoài lộng lẫy và ánh đèn sáng lạn

anh là ngựa gỗ ở nơi thiên đường đó..."


Gió đêm mát mẻ, tiếng ca dịu dàng vang lên..

Đọc truyện chữ Full