TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 176: Chuyện đau đầu (1+2)

"Sát thủ không xứng có gia đình. Chúng ta là những người dơ bẩn..."

Nguyên Lại Triêu Sang hơi cảm khái đối với những lời hắn nói ra, hắn đúng là đệ nhất sát thủ danh khí ngập trời.

Ngay lúc đó Gia Minh chỉ lắng nghe, không cách nào lý giải, hầu chưa bao giờ có cảm giác mình cao quý, cũng không có cảm giác mình dơ bẩn. Nhưng mà hắn biết, cũng bởi vì chuyện nữ nhân kia lập gia đình đã đả kích rất mạnh tới Nguyên Lại Triêu Sang, nhờ đó hắn mới trở thành sát thủ mạnh nhất.

Nhưng mà, sau khi cô gái kia lập gia đình cũng không hanh phúc, quanh năm đã bị chồng ngược đãi. Đệ nhất sát thủ không dám ra tay, hắn hy vọng ở trong mắt của nàng, hắn đơn thuần là một người đánh cá nhu nhược, một người đánh cá không biết giết người.

Sau đó Gia Minh có qua quán mì kia vài lần, cùng cô gái nói chuyện về tình hình của Nguyên Lại Triêu Sang gần đây, đương nhiên hắn cũng chỉ dám nói bừa. Sau khi Nguyên Lại Triêu Sang chết, hắn mang hộp tro cốt và toàn bộ tài sản của Nguyên Lại Triêu Sang tới, một súng giết chết chồng của cô gái đang say rượu, nói với nàng tất cả, từ đó về sau hắn không đi tới Hokkaido nữa.

Cuộc sống của sát thủ muôn màu muôn vẻ, nhưng mà lạnh lẽo vô cùng, chỉ có bát mì ở Hokkaido mới mang tới sự ấm áp, mang tới màu sắc của trần thế.

Những gì nên nói đã nói chúc ngươi hạnh phúc, lão bằng hữu... lúc ngươi hạnh phúc, cũng không còn đệ nhất sát thủ khiến ta lo lắng...

Bĩu môi, hắn chuẩn bị rời đi, cùng lúc đó, ở phía sau truyền đến thanh âm như động đất của Phương Chi Thiên:

"Chuyện này... Giản Tố Ngôn tiểu thư, có thể nói chuyện không?"

Quay đầu lại, thấy Phương Chi Thiên đang thành khẩn nói:

"Đối với sự xuất thủ của cô hôm nay, tôi đại biểu cho toàn bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh biểu thị sự cảm kích, mặt khác còn có một số chuyện, chúng tôi mong cô chỉ điểm, không biết..."

"A.."

Liếc mắt nhìn Phương Chi Thiên, trên gương mặt dính đầy bụi bặm và máu tươi nở một nụ cười mê người, nói:

"Ngươi đã kết hôn chưa? Suất ca(anh chàng đẹp trai)?"

Thấy đối phương nói câu này, Phương Chi Thiên ngơ ngác, trong đám người. Đông Phương Lăng Hải cùng Lôi Khiếu Viễn đã hơn 40 tuổi, Phương Chi Thiên chỉ chừng 30 tuổi đương nhiên là người trẻ nhất trong đám, hắn cũng có một số lần bị gọi là Suất ca, nhưng ở trong trường hợp này thì quá quái dị.

"Kết hôn rồi thì đừng làm phiền tới ta, ta đã có đối tượng."

Sa Mạc Chi Ưng trong tay nàng xoay tròn vài vòng, rồi đút vào trong túi, ánh mắt Giản Tố Ngôn chuyển sang lạnh lùng:

"Ta chỉ là một thị dân (dân sống ở thành phố) nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, thỉnh thoảng có hỗ trợ bắt mấy tên tiểu thâu, nhưng không có nghĩa ta thích làm cảnh sát, các ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình ngăn cản Bùi La gia ở ngoài hải ngoại thì đám thị dân chúng ta vui vẻ vô cùng rồi, ta còn có ước hẹn với đối tượng của mình, bai..."

Vẫy tay tiêu sái đi ra ngoài cửa, thân hình Giản Tố Ngôn biến mất trong bóng tối cũng giống như Nguyên Lại Triêu Sang rời đi, không ai có thể tìm được tung tích của nàng nữa...

Ngày mồng 10 tháng 5 năm 1998, Bùi La gia triển khai một lần ám sát đại quy mô đối với những thành viên cấp cao của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thành công hai lần, giết được một thành viên cấp cao nhất của Viêm Hoàng Giác Tỉnh.

Ở Giang Hải, Nguyên Lại Triêu Sang đấu với Hoa Tulip Giản Tố Ngôn, lần thứ hai thất bại mà về, đặc cập sát thủ Đại Nội Trưởng Đốc của Bùi La gia tử vong.

Thế giới ngầm ở Đông Á đã bắt đầu vận chuyển, sự uy hiếp đã chuyển thành xung đột vũ trang, Bùi La gia cùng Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã khai hỏa.

Trời hơi sáng, ở bên cạnh quán cháo Bát Bảo trên vỉa hè, bên cạnh cửa hàng bán hoa cũng đã mở cửa. Gia Minh mua mấy bông hoa hồng, hợp với cây Văn Trúc và Mãn Thiên Tinh gộp thành một bó, người của bưu điện đưa Giang Hải nhật báo mới ra lò tới, liếc mắt một cái, thấy tiêu đề ngay trang nhất chuyện tối hôm qua Thành phố hành động đại quy mô tấn công xã hội đen, lắc đầu cười. Không khỏi cảm thán sự phản ứng nhanh chóng của mấy tòa soạn báo này.

Đi thẳng vào cổng bệnh viện, chỉ thấy trong phòng khám bệnh khoa cấp cứu, hơn 10 người do Diệp Liên dẫn đầu đã được băng bó kỹ, đang cười cười nói nói tiến về Khoa điều trị nội trú, đám người Phương Chi Thiên đương nhiên sẽ không ở lại bệnh viện này, lý do đám người Diệp Liên tới đây Gia Minh cũng hiểu rõ.

Nguyên Lại Triêu Sang vừa tiến hành ám sát thất bại sợ rằng sẽ ở lại Giang Hải, những người này tới đây âm thầm bảo vệ Sa Sa đang nằm viện, cũng là một hành động khác bày tỏ ý tốt với Giản Tố Ngôn.

Thấy Gia Minh tới đây, đám người Diệp Liên cũng chỉ trỏ, cười nghị luận một lúc lâu, đại khái là nói cho đồng bọn biết, hắn chính là một trong ba đứa trẻ, tối hôm qua Gia Minh cùng đám người này gặp mặt, chỉ là bọn họ không biết, hơn nữa nhìn hình dạng của hắn lúc này thì thực là.. : đồng phục học sinh thì lếch thếch, tóc thì lộn xộn, bề ngoài bình thường, hơn nữa trên vai còn đeo hai cái cặp sách của Linh Tĩnh và hắn, tay hắn cầm một cái cạp lồng cháo Bát Bảo, tay phải cầm một bó hoa, không mang dáng dấp của một thiếu niên truyền kỳ 15, 16 tuổi chút nào cả.

Tuy rằng độ cao không khác nhau, nhưng không có ai nghĩ tới chuyện, hắn chính là mỹ nữ tiêu sái và cường đại Giản Tố Ngôn tối hôm qua cả.

Đối với tính cách của Nguyên Lại Triêu Sang hắn tương đối hiểu rõ, Gia Minh đại khái nắm chắc, hắn sẽ không trở lại hạ thủ với Sa Sa, nhưng mà mọi việc không có tuyệt đối, bởi vậy người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh có thể tới đây hỗ trợ bảo vệ, tuy rằng ý nghĩa không lớn, nhưng Gia Minh cũng vẫn cảm kích, với hắn mà nói, Sa Sa cùng Linh Tĩnh là quan trọng nhất trên thế giới này.

Trên thực tế, đối với Bùi La gia, Gia Minh tịnh không có gì hận ý gì cả, trong lòng hắn cũng không có sự yêu nước, bây giờ nhớ lại, nếu như hắn lúc trước nhẫn tâm không cứu Marilyn, không cứu Nguyệt Trì Huân, thì hắn cũng không có cảm giác nguy cơ mà phải "tham ô" hơn 7 tỷ USD cho Kelly Denime, cũng không phát sinh một số sự kiện trên du thuyền Tinh Mộng.

Giả như một loạt phản ứng dây chuyền này không phát sinh, thì hắn sẽ thoải mái hơn, nhưng mà nếu đã xảy ra, thì cũng chẳng có gì phải hối hận, mình đã được tự do một lần, giả như chuyện gì cũng không làm, vậy thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì muốn nói.

Cũng là bởi vì điều này, tối hôm qua hắn phải xuất thủ cứu đám người Phương Chi Thiên, Viêm Hoàng Giác Tỉnh coi chuyện của hắn với Bùi La gia là một nhân tố hòa hoãn, giả như không có nhân tố này, Bùi La gia đã triển khai càn quét tới đây rồi.

Tiến nhập hành lang của khoa điều trị nội trú, mấy người tiểu đệ của Sa Trúc bang ngồi ngay cửa phòng bệnh của Sa Sa, hắn chào hỏi một câu rồi đẩy của đi vào.

Linh Tĩnh đang ở bên cạnh giường bệnh mặc quần áo, mắt thấy có người vào vội vã kéo chăn đắp lên mình, nhưng khi thấy là hắn thì mới buông xuống, nhẹ nhàng trợn mắt một cái, sau đó nói:

"Nhìn xem bên ngoài có người tới không."

Sau đó nàng mới cởi áo ngủ, để lộ nửa người trên. Sa Sa vẫn ngủ ở giữa giường bệnh, vùng lông mày hơi nhăn lại.

"Sa Sa tối hôm qua có tỉnh dậy lần nào không?"

Đem bó hoa để xuống bàn, Gia Minh hỏi.

"Có. 11h tỉnh lại một lần, hỏi cậu đâu, tớ chỉ nói mẹ tớ bảo cậu về nhà ngủ."

Mặc quần, đi tất. Linh Tĩnh ngồi ở mép giường, nhìn xem sắc mặt của Sa Sa, nói:

"Tối hôm qua... Tối hôm qua nghe mấy người bên ngoài kia nói, cảnh sát và đội đặc nhiệm, quân đội đồng thời xuất động, Vĩnh Thịnh bang trong một đêm bị tóm hết, lão đại của Thịnh bang bị bắt sau đó biến mất Gia Minh, cậu... cậu không bị thương chứ..."

"Không, chuyện này không phải tớ làm, không sao đâu."

Quay đầu lại thấy đôi mắt của Linh Tĩnh thâm quầng, chắc là tối hôm qua nàng còn lo lắng cho Sa Sa mới phẫu thuật, lại còn lo lắng cho mình nên không ngủ được, bắn liền tiến lên ôm lấy vai của nàng. Linh Tĩnh cũng ngồi ở trên mép giường ôm lấy hắn.

"Yên tâm đi, tớ vẫn ở đây."

"Ừ..."

Linh Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ma sát trán vào ngực của hắn. Ôm được một lúc lâu, Linh Tĩnh bỗng nhiên cười buông hắn ra, vui vẻ nói: "Được rỗi, thấy cậu không có chuyện gì tớ yên tâm rồi, tớ tới phòng làm việc của mẹ tớ đánh răng rửa mặt, còn phải ăn một bữa sáng thật nhiều!"

"Không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể ăn."

"Đươngn nhiên có thể ăn."

Từ trên giường nhảy xuống, Linh Tĩnh sôi nổi kéo mũi giầy, nói:

"Tâm tình rất tốt, cái bụng đương nhiên là lớn hơn!"

"A? Thật không?"

"Phì."

Mắt thấy Gia Minh mập mờ nhìn bụng của nàng, Linh Tĩnh cười trợn mắt nói:

"Không phải cậu muốn tớ sinh con cho cậu đấy chứ, tớ không mang bầu ở tuổi 16 đâu, cha mẹ không đánh chết tớ mới lạ."

Nhún vai, Gia Minh nhìn Linh Tĩnh như một cơn gió chạy đi, cười vui vẻ.

Giật rèm cửa sổ, múc bữa sáng ra bát, khi bình minh óng ánh chiếu vào trong phòng, Sa Sa a một tiếng, lười biếng mở mắt, nhìn Gia Minh bên giường, nở nụ cười ấm áp:

"A, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, lão bà."

Nhẹ nhàng mà đỡ Sa Sa ngồi dậy một chút, chắc là do động tác ảnh hưởng tới vết mổ ruột thừa, Sa Sa nhẹ nhàng nhíu mày. Gia Minh hỏi:

"Vết mổ còn đau không?"

"Còn, tối hôm qua khi hết thuốc tê thì bắt đầu đau đớn nhưng mà không sao đâu."

Nàng giơ giơ nắm tay, cười nói:

"Chuyện nhỏ."

"Hì, trên bụng bị rạch một đao vậy mà còn chuyện nhỏ, vết thương trên tay thế nào? Nghiêm trọng không?"

"Tối hôm qua tỉnh lại tớ có xem, chỉ là hơi xước một chút thôi, mẹ Diệp đã băng bó vết thương cho tớ rồi, này, cậu làm gì thế..."

Sa Sa hơi giằng co, nhưng lại không có nửa điểm miễn dịch với hành vi Gia Minh cởi áo. Ỡm ờ để cho hắn cởi áo, để lộ một lớp băng trên cánh tay và ngực, nói:

"Nhìn đi, không có chuyện gì đâu, chẳng nhẽ cậu còn muốn mở băng vải kiểm tra hay sao, căn bản là không nghiêm trọng, nếu không phải tớ đột nhiên đau bụng, thì mấy người kia ngày hôm qua nhất định bị đá ngã... Uy uy, cậu làm gì thế còn mở hay sao..."

"Muốn nhìn xem vết mổ của cậu một chút.."

"Nhưng nơi này là bệnh viện..."

"Là bệnh viện mới cảm thấy thú vị."

Sa Sa vừa mới phẫu thuật, vốn không có lực phản kháng gì, lúc này ngăn cản một phen, rốt cục vẫn bị Gia Minh cởi bỏ toàn bộ quần áo, thấy bên cạnh tiểu phúc của nàng có một vết mổ. Sa Sa nói lầm bầm:

"Lần này nhất định sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí."

"Nhìn rất đẹp, tớ thích."

Gia Minh ngẩng đầu cười nói.

"Nhưng người khác không thích."

"Dù sao cũng chỉ có một mình tớ nhìn, tớ thích là được."

"Thật là..."

Trong miệng tuy rằng không cho là đúng, nhưng trên mặt Sa Sa lại nở nụ cười thoải mái, hai tay đặt ở hai bên, để cho hắn nhìn cái vết mổ kia. Bởi vết đao được mở hơi nhỏ, hiển nhiên là để tránh sự đau đớn, cho nên quần nhỏ của nàng mặc hơi thấp, có thể nhìn thấy chỗ đặc thù ở hai chân.

Lúc này Gia Minh chỉ cần cần hơi kéo xuống phía dưới một chút, là có thể thấy được nơi mê người nhất, Sa Sa thấy mập mờ, sẵng giọng: "Cậu còn muốn nhìn bao lâu đây." Sau đó nàng muốn kéo chăn, nhưng đã bị Gia Minh ngăn lại.

"Tớ muốn hôn nó."

"A... Ách, sao được, tớ vẫn còn đau, cái tên đại biến thái này.... ách... a..."

Khi đôi môi nhẹ nhàng ấn xuống, ôn nhu, ấm áp, sung sướng, còn có một chút tình cảm sâu sắc hiện lên, nàng dùng hai tay muốn ngăn cản Gia Minh, nhưng lúc này lại đặt ở trên đầu hắn, dần dần không cách nào nhúc nhích nữa, một cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên từ đáy lòng, nàng ngồi im ở đó, nhìn thiếu niên đang cúi đầu trên bụng mình, viền mắt bỗng nhiên có chút ươn ướt...

Không chỉ các nàng yêu thương hắn, mà khi ở bên cạnh hắn, người nam nhân này cũng yêu thương các nàng...

Sau một khắc, cửa mở ra.

"... về phần giường giải phẫu số 3... Ách?"

Gia Minh cùng Sa Sa đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Đoàn Tĩnh Nhàn đang đi vào trong phòng khi chứng kiến cảnh này thì đột nhiên sững sờ tại chổ.

Nhưng nàng cũng nhanh chóng ngăn cản mấy y tá đang muốn vào, ba người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Đoàn Tĩnh Nhàn mới nháy mắt, đưa mắt nhìn sang một bên:

"Ách, chuyện này... Khụ... Khụ... Chúng ta lát nữa lại tới..."

Nàng nói xong đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Trên giường bệnh. Sa Sa cầm chăn đắp, dùng thanh âm như động đất, nói:

"Cái tên chết tiệt này, tên đại biến thái..."

"Chuyện này... Gia Minh và Sa Sa hình như yêu nhau à?"

Tiến vào phòng làm việc, Linh Tĩnh đang rửa mặt, Đoàn Tĩnh Nhàn thả kẹp văn kiện trên tay xuống, có chút khổ não hỏi một câu.

Linh Tĩnh đang rửa mặt thì dừng lại một giây, Đoàn Tĩnh Nhàn đi tới cửa phòng tắm, chống tay đứng ngoài cửa, nhìn con gái rửa mặt, nói:

"Vừa rồi mẹ chuẩn bị đi thăm các phòng bệnh buổi sáng, khi đây cửa ra thấy Gia Minh và Sa Sa... Gia Minh đang cởi y phục của Sa Sa, dường như rất cẩn thận xem vết mổ... A, cảm giác là lạ..."

"Ách, ha hả... Ha hả..."

Ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một chút xấu hổ. Linh Tĩnh cười nói:

"Mẹ, việc này mà cũng nói hay sao..."

"Đương nhiên là không, mẹ không phải là người ba hoa, hơn nữa dù sao Sa Sa cũng không được cha nó quan tâm lắm."

Cười đi tới ôm vai Linh Tĩnh, nàng nhìn con gái xinh đẹp của mình trong gương, nói:

"Nhưng mà, mẹ và cha con vẫn thấy con và Gia Minh mới là một đôi, hôm qua mẹ còn cùng với Liễu Chính tỷ thí ai ngờ nhà của chúng ta thua..."

Nhận thấy thân hình con gái mình hơi cứng ngắc, Đoàn Tĩnh Nhàn vội vã đổi giọng:

"OK, OK, mẹ biết, mẹ biết, mẹ và cha con không muốn ép duyên, chẳng qua thấy Gia Minh rất tốt mà thôi, con cũng là bạn thân của nó, vậy là bạn thân là được rồi, không nên miễn cưỡng gì cả... Ừ, chỉ là cha con muốn đem võ quán giao cho nó, bây giờ... Được rồi. Gia Minh cùng Sa Sa ở ở chung, ba người các con ở cùng nhau có ảnh hưởng gì tới người khác không..."

"Không sao đâu, mẹ."

Linh Tĩnh cười:

"Chúng con là bạn thân, lại là người yêu, ba người chúng ta sống với nhau từ nhỏ, mẹ cho rằng tình yêu có thể hơn tình bạn hay sao? Huống chi Gia Minh cùng Sa Sa cũng sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ đâu..."

"A, mẹ chỉ sợ con gái yêu của mẹ trở thành kỳ đà cản mũi khiến cho họ ghét bỏ mà thôi..."

"Bọn họ dám!"

Linh Tĩnh giơ giơ nắm tay lên.

Gió mát khẽ thổi, chiếc xe đạp nhẹ nhàng lao đi, chạy theo con đường dẫn tới học viện Thánh Tâm.

Ngồi ở phía sau, Linh Tĩnh ôm chặt lấy Gia Minh, nói với hắn chuyện mà mẹ nàng mới nói với nàng.

"Thoạt nhìn, cả đời này tớ phải là tiểu tình nhân và tiểu lão bà của cậu rồi..."

Lần nào nói tới chuyện này, Gia Minh phần lớn sẽ không biện minh gì cả, chỉ nói:

"Xin lỗi."

Nhưng mà lần này, không đợi Gia Minh phản ứng, nàng đã cười dùng gương mặt đập vào lưng Gia Minh một cái, nói:

"Đừng nói xin lỗi, không phải lỗi của cậu, là tớ và Sa Sa quấn lấy cậu, cũng không cho cậu hối hận, chỉ cần cậu đối xử tốt với hai chị em chúng tớ là được rồi, ha hả..."

Tiếng cười như chuông bạc từ trên xe lan tỏa trong tia nắng ban mai, một ngày mới lại bắt đầu.

Boom Ẩn Sát 30 quả chào mừng 30/4 - 1/5 đến đây là kết thúc. Chúc anh em ngày lễ vui vẻ

Đọc truyện chữ Full