Cuộc nói chuyện với Lôi Khánh lúc xế chiều không để lại quá nhiều ấn tượng với Gia Minh. Giang Hải tháng tám vô cùng nóng bức, ban đêm nóng nực lại càng khiến người ta bức bối khó chịu, ngồi trên ban công một phòng của nhà hàng, Gia Minh đang lật xem đống tài liệu hôm nay Đông Phương Lộ đưa cho hắn thì cửa phòng ở phía sau lưng bị mở ra, Linh Tĩnh đi tới.
Đi lên sân thượng, Linh Tĩnh ôm Cố Gia Minh từ phía sau, thân thể thiếu nữ vừa mới tắm xong mát rượi, hai người ôm sát một chỗ cũng không có cảm giác nóng bức:
"Chuẩn bị đi xuống đi."
"Ừ, xem xong mấy trang nữa. Sa Sa vẫn đang tắm sao?"
"Không, vừa rồi mình và Sa Sa cùng nhau tắm, cậu ấy đi xuống dưới còn mình lên tìm cậu."
"Quá không có nghĩa khí, không thèm gọi mình..."
Gia Minh nhìn xấp tài liệu cười.
"Hai cô gái bách hợp không có nghĩa khí..."
"Hừ hừ."
Linh Tĩnh ghé vào bên tai hắn hừ hừ hai tiếng giống như một con mèo nhỏ.
"Đây là thứ gì? Tại sao mình đọc không hiểu gì cả. Ồ, rất giống báo cáo y học..."
Nàng vừa nói vừa lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra lật xem, sau đó ôm Gia Minh, lắc đầu:
"Vẫn không hiểu..."
Rồi tiện tay nhét trở lại túi.
"Ừ, mình cũng không hiểu lắm, chẳng qua... Thứ này cũng được xem là bí mật cao nhất của quốc gia."
Gia Minh thuận miệng đáp rồi cũng lắc đầu cười:
"Nếu tìm được người mua thích hợp, bán thứ này với giá mấy tỷ cũng không thành vấn đề."
"Mấy... tỷ?"
Linh Tĩnh trừng mắt nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Tiền âm phủ đó, đứa ngốc."
Thấy vẻ giật mình của Linh Tĩnh. Gia Minh cười phá lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, sau đó cầm túi tài liệu ném trở lại chiếc giường ở trong phòng.
"Dù sao không có chút tác dụng gì với chúng ta cả, đừng để ý đến nó. Đi ăn cơm thôi."
Bị Gia Minh ôm lấy bờ vai, Linh Tĩnh cười đánh hắn mấy cái, đi được mấy bước, nàng lại chỉ vào chiếc túi trên giường nói:
"Cứ để như vậy có sao không? Ngộ nhỡ bị..."
"Không có gì, không có gì, yên tâm đi, thứ này có bị một mồi lửa thiêu cháy cũng không có gì đáng tiếc cả."
"Nhưng mà..."
Linh tĩnh cắn môi, đi đến bên cửa mới giãy dụa thoát khỏi vòng tay Gia Minh rồi chạy trở lại bên giường.
"Tài liệu tuyệt mật đó, cậu cẩn thận một chút có được không, tùy tiện ném như vậy, coi chừng đến lúc muốn tìm lại không tìm được."
Nàng cũng không hỏi tường tận nguồn gốc của tài liệu này mà chỉ cẩn thận sắp xếp lại những tài liệu bên trong rồi mở tủ quần áo ra, đặt ở phía dưới một chiếc chăn, vỗ vỗ hai cái để nó khôi phục nguyên trạng, nói:
"Được rồi, như vậy hẳn là không có vấn đề rồi. Chúng ta đi thôi. Sa Sa chắc đang chờ ở
bên dưới."
Sinh nhật của một lão đại trong giang hồ thực ra cũng là dịp để tụ hội của những người trong xã hội đen, trước đây Liễu Chính luôn khiêm tốn nhưng lần này lại chọn nhà hàng lớn, đặt mười mấy bàn tiệc rượu, lí do lớn hơn là vì thế cục trước mắt ở Giang Hải. Ba tháng trước Vĩnh Thịnh bang bị Viêm Hoàng Giác Tỉnh tự tay càn quét rồi tiêu diệt, hai cha con Lê Vĩnh Thịnh như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc dù mấy tháng nay cảnh sát vẫn kiệt lực duy trì nhưng thế cục vẫn không ổn định hơn bao nhiêu, mà hiện giờ mức độ chèn ép của cảnh sát đã giảm bớt, cả xã hội đen đã đến đỉnh điểm của hỗn loạn.
Ân oán, báo thù, sống mái với nhau, đàm phán, tranh giành địa bàn... Khi một phần ba địa bàn của thành phố Giang Hải không bị thế lực xã hội đen nào quản lý, các bang phái còn lại cũng nhân cơ hội này bắt đầu mở rộng thế lực của mình. Các bang phái nhỏ hi vọng có được nhiều địa bàn hơn nên bắt đầu tranh chấp chết sống, một số người của Vĩnh Thịnh bang vốn đã bị giải tán cũng tụ tập, tổ chức lại để thành lập bang phái mới, đề cử lão đại mới, bắt đầu mạnh mẽ tiếp quản địa bàn. Mà sau khi thế chân vạc cân bằng bị phá vỡ, tranh đấu giữa hai bang phái lớn còn lại của thành phố Giang Hải. Sa Trúc bang và Tam Thanh bang, cũng có vẻ trở nên rõ nét hơn. Mặc dù trước mắt tất cả mọi người đều đang cố gắng thu nhận các lực lượng vốn thuộc về Vĩnh Thịnh bang, nhưng thế cục sau này của giang hồ thì ai cũng không thể lạc quan được. Không có trì hoãn sau đó, những gì chờ đợi hai bên tất nhiên là chém giết và tranh đoạt càng thảm thiết hơn.
Cũng vì nguyên nhân này, tiệc sinh nhật lần này không thể quá mức đơn giản được, vốn là theo ý định của Liễu Chính, tốt nhất là ba người Gia Minh, Sa Sa Linh Tĩnh không nên đến nơi này, giang hồ sống mái với nhau không được để liên quan đến vợ con, đây chẳng qua chỉ là một câu khẩu hiệu, quan hệ cha con giữa Liễu Chính và Sa Sa mặc dù không phải bí mật gì nhưng càng ít người biết lại càng tốt hơn. Chỉ là sau khi biết tình huống này, Sa Sa đương nhiên cũng có quyết định riêng của mình, nàng biết bản lĩnh của Gia Minh, mặc dù trong bữa tiệc lần này không đến nỗi xảy ra chuyện giết người, nhưng nếu Gia Minh có mặt ở đây thì cũng an tâm hơn.
Ánh nắng đã tắt trên con phố dài, Gia Minh và Linh Tĩnh đi xuống đại sảnh tổ chức yến hội. Sa Sa đã ngồi ở bên cạnh cha mình chờ bọn họ thật lâu. Sau khi chúc sinh nhật vui vẻ, ba người đến ngôi ở một chiếc bàn ở góc trong cùng của đại sảnh. Người tới chúc mừng lục tục đi vào, tám giờ tối, đại sánh tổ chức yến hội đã đầy ắp người, ngồi bên này với mấy người Gia Minh đều là những người đứng đầu của các thế lực nhỏ, tuổi tác không lớn lắm nhưng rõ ràng là rầm rĩ nhất. Đương nhiên là bọn họ không dám làm loạn trong bữa tiệc sinh nhật của Liễu Chính, chỉ là hai vị mĩ nữ đều có nét riêng biệt, Sa Sa khoẻ mạnh tràn đầy sức sống, Linh Tĩnh thì thanh lịch, dịu dàng, khi bị những người vốn tính tình thẳng thắn này nhìn thấy, chuyện tiếp cận với nhiều cách thức khác nhau dĩ nhiên là không thể thiếu.
Liễu Chính ngồi ở chính giữa nói chuyện đến nước bọt văng tung toé với các nhân vật cấp đại ca, thỉnh thoảng lại đến các bàn khác mời rượu. Nhìn thấy ông ta tới, ai ai cũng đều rất cung kính, thực sự là có vài phần khí phách của lão đại trong giang hồ. Khi Sa Sa còn nhỏ, Sa Trúc bang còn chưa phát triển như bây giờ, cũng từng ra mắt mấy sự kiện tương tự nhưng cũng không náo nhiệt được như bây giờ, sau đó nàng lại ở cùng một chỗ với Gia Minh và Linh Tĩnh, ngay cả khi chưa phát sinh quan hệ cũng vẫn ở cùng một chỗ, Liễu Chính lại cố ý để nàng tránh xa khỏi những thứ này, vì vậy ấn tượng của nàng về hình tượng trong xã hội đen của Liễu Chính cùng rất mờ nhạt. Mà lần này nàng mới thực sự thấy được khí phách của cha mình, không khỏi hâm mộ cảm giác mấy trăm người trong đại sảnh đều vây quanh ông ta như vậy.
"Oa, không biết tương lai cha có truyền lại vị trí lão đại cho mình không..."
Sắp đến chín giờ, không khí trong đại sảnh náo nhiệt sục sôi, những người lăn lộn trong xã hội đen này lớn tiếng khoe khoang, thể hiện tửu lượng kinh người, cũng có người vừa cởi áo khoe sẹo với người khác vừa kể về những chiến tích huy hoàng của mình. Sa Sa uống vài chén rượu nhỏ xong khuôn mặt liền đỏ bừng, nhẹ nhàng nói chuyện với hai người ngồi bên cạnh. Linh Tĩnh và Gia Minh không khỏi nhìn nhau cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 186: Lão đại giang hồ (1)
Chương 186: Lão đại giang hồ (1)