TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 319: Trở về nhà (1)

"Rất đẹp..."

Mẹ hai sững sờ một chút, nói:

"Chẳng phải con đã nói, con với một người bạn cùng lên thuyền, là bạn đại học Giản Tố Ngôn của con hay sao?"

"Đúng vậy."

Nhã Hàm vội vàng gật đầu, chỉ thấy mẹ hai trợn mắt:

"Tại sao có thể như vậy..."

"Thế nhưng... Chúng con đã gạo nấu thành cơm rồi..."

Nhã Hàm cười đến nheo hai mắt lại.

"Cái gì mà thành cơm... Con đừng nói giỡn, nếu cha con biết, không đánh chết con mới là lạ!"

Thấy Nhã Hàm nói chuyện nửa đùa nửa thật, nàng cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ còn cách mang Trương Kính An ra hù dọa. Nhưng mà điều này cũng chẳng có lực uy hiếp. Nhã Hàm vẫn không biết hối cải cười, hai người thật thật giả giả đùa một lúc, sau đó mẹ hai đẩy cửa đi ra, Nhã Hàm vội vàng đuổi theo.

"Mẹ hai, mẹ làm gì thế?"

"Mặc kệ con, nếu con không nói thật, ta đi tìm cô ta!"

"Uy uy uy. Đừng mà, mẹ hai, cô ấy nói không muốn ai quấy rầy cả."

"Ta quấy rầy cô ta đấy, cô ta có thể đánh ta sao!"

Hai người một trước một sau bước thật nhanh, thấy Kiều Quốc Duệ cùng Phương Quốc Lâm đang ở phía trước đi tới. Trong khoảng thời gian mà Gia Minh cùng Nhã Hàm đơn độc du ngoạn, mẹ hai cũng những người này đã trở nên quen thân, cho nên lập tức bắt chuyện, sau đó kéo Kiều Quốc Duệ lại, hỏi:

"Này, có thấy Giản Tố Ngôn đâu không?"

"Giản Tố Ngôn?"

Kiều Quốc Duệ đưa mắt nhìn Phương Quốc Lâm nói:

"Chúng tôi cũng đang nói tới chuyện này bọn họ hiện tại đang ở khoang thuyền số 2. Các người tìm cô ta có chuyện? Man Đầu, Tiểu Vũ bọn họ đúng là đáng đời, đang đánh nhau cùng Giản tiểu thư kìa."

"Đánh nhau? Sao vậy?"

Nhã Hàm cùng mẹ hai đều mở to hai mắt nhìn.

Kiều Quốc Duệ có chút lúng túng khụ một tiếng:

"Ách, sự tình là như vậy, cũng là do tên Man Đầu kia tự kiêu, hắn tò mò với võ công của Giản tiểu thư, sau đó Tiểu Vũ cũng vậy, thấy Giản tiểu thư đứng trong khoang thuyền, bọn họ chạy tới... Khụ khụ, đại khái là muốn làm quen Giản tiểu thư một chút, kết quả... Hình như là quyết định luận bàn. Khụ khụ... Chuyện võ công..."

Những câu này, thực lủng củng, Nhã Hàm đã từng nghe Gia Minh nói, những người trong Viêm Hoàng GiácTỉnh ai cũng có sự hiếu kỳ cực lớn với Giản Tố Ngôn.

Tuy rằng bọn họ vẫn cung kính, nhưng mà bọn họ sẽ có hành động khi mà hai người ở trên thuyền. Với tính cách của Gia Minh, hắn chắc chắn sẽ ra oai phủ đầu với những người này, với lại đôi bên vốn có hảo cảm với nhau, cho nên cũng có thể trao đổi thực lực một chút.

Nàng hiểu rõ chuyện này, nên không nói cái gì, nhưng mà mẹ hai lại la lên:

"Luận bàn? Tiểu Vũ... chính là cái tên sáng sớm đã đập gạch đó ư? Ta nhìn thấy hắn một cước có thể đá gãy một thân cây, các người lại bảo hắn cùng với một cô gái... luận bàn cái gì?"

"Ách... Tiểu Vũ đúng là hắn... hắn có hứng thú rất lớn với võ công, trước đây đã từng tập luyện võ thuật truyền thống Trung Quốc, sau đó lại tới Nhật Bản luyện tập Nhu Đạo, Không Thủ đạo, sau đó học Thái quyền, nếu như nói tới năng lực đánh nhau, hắn đúng là đứng hạng nhất trong tổ của chúng tôi, nhưng mà..."

Hắn thấy mẹ hai kinh ngạc, oán giận, nhịn không được quay đầu nhìn Nhã Hàm, nghĩ thầm chẳng lẽ cô chưa nói sự tình của Giản Tố Ngôn hay sao? Bọn họ là gián điệp, đặc công, cho nên không tiện nói thẳng, chỉ nói:

"Nhưng mà, cho dù Tiểu Vũ rất mạnh, nhưng năm đánh một cũng không có phần thắng, xin yên tâm..."

Nghe thấy năm đánh một, mẹ hai gật đầu, nhưng lập tức nhíu mày nói:

"Tôi mặc kệ, đánh nhau với một nữ tử là các người không đúng, cô ta trông rất yếu ớt, gió thổi cũng bay, không khỏe mạnh bằng cả Nhã Hàm đang bị bệnh, á... năm đánh một, nàng mới vừa lên thuyền, ngoại trừ Nhã Hàm thì làm gì còn ai quen, cô ta tới đâu tìm người trợ giúp, chẳng nhẽ tìm phục vụ?"

Mẹ hai nói câu này ra, làm cho thần tình của ba người trở nên đặc sắc vô cùng. Nhã Hàm cố gắng nín cười, nhưng nghe nói năm đánh một thì trong lòng không khỏi có chút bận tâm, một quyền của Gia Minh có thể đánh bay một cái rương sắt lớn, nhưng mấy người kia toàn là người có thể đập nát gạch, đá gãy đại thụ, chắc là cũng không kém bao nhiêu cả...

Ánh mắt của Kiều Quốc Duệ cùng Phương Quốc Lâm quỷ dị chuyền sang nơi khác, năm nữ đánh một nam nhân còn không đúng, bây giờ lại năm nam đánh một nữ...

Hai người chần chờ một chút, rốt cục nói:

"Ách. Nhưng thật ra là... Tiểu Vũ và Man Đầu, Quốc Thanh, Quốc Tử, Quốc Siêu. 5 người bọn họ đánh một mình Giản tiểu thư..."

Mẹ hai lúc này kêu lên:

"Cái gì!?"

"Chuyện này... Trương tiểu thư vẫn chưa nói với cô sao?"

Mẹ hai nhìn Nhã Hàm, Nhã Hàm nhún vai:

"Mọi người cũng biết tính cách của cô ấy, gần đây đều rất nóng nảy, các người lại giám thị cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ tức giận..."

Kiều Quốc Duệ cười cười:

"Chuyện này tôi có thể bảo chứng, không phải là cấp trên ra lệnh thử, chỉ thuần túy là tên Man Đầu kia ở nước Mỹ quá lâu, trong lòng lại có sự tò mò với Hoa Tulip, cho nên mới giựt giây bọn Tiểu Vũ làm ra chuyện như vậy. Quốc Hoa lão đại bảo chúng tôi đi tìm Trương tiểu thư để hòa giải một chút, nhưng mà bây giờ chắc là đã muộn rồi, cũng nên cho bọn họ nếm một chút vị đắng, dù sao sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ sẽ phải dưỡng thương mấy tháng..."

"Nhưng bọn họ có năm ..."

Đối với chuyện lấy một địch năm, Nhã Hàm cũng không khỏi lo lắng, thấy Quốc Lâm cười nói:

"Là Giản tiểu thư yêu cầu như vậy."

Nhã Hàm lúc này mới yên tâm, mẹ hai vẫn ở bên trì triết:

"Cái gì mà tính khí nóng nảy? Giám thị cái gì? Hiếu kỳ cái gì? Này. Nhã Hàm con hãy thành thật khai báo, có chuyện gì con chưa nói!"

Lúc này mọi người cũng đi gần tới khoang số 2 trên tàu, đây là một khoang lớn, bên trong có một sân bóng rổ nhỏ, có cả những dụng cụ tập thể hình, cho nên được chuyền thành nơi rèn luyện thể lực cho thủy thủ đoàn. Hiện giờ, căn phòng đã trở nên hỗn loạn, các loại dụng cụ tập thể hình bay lung tung, những mảnh vụn của rương gỗ vương vãi khắp nơi, không thấy thân ảnh của Giản Tố Ngôn đâu, chắc là thi đấu đã kết thúc, mấy người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh vẫn đứng trong phòng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mắt thấy đám người Kiều Quốc Duệ và Nhã Hàm tiến vào, một người trong đó tiến lên đón vuốt tay:

"Tới muộn rồi, mọi người đã đem đám người Man Đầu tới phòng chữa bệnh. Giản tiểu thư xem ra đã thủ hạ lưu tình, mấy người bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, nhưng ngoại trừ Tiểu Vũ bị gãy hai tay, thì không có ai bị thương nghiêm trọng cả, nhưng mà, họ đều bị đánh hộc máu, nội thương ít nhất cũng phải mất 1, 2 tháng..."

Phương Quốc Lâm há miệng:

"Tiểu Vũ bị gãy hai tay?"

"Đúng vậy."

Người nọ lui ra phía sau vài bước, nói:

"Khoang thuyền này tương đối lớn, nên Giản tiểu thư vừa né vừa đánh, nhưng mà mấy người Tiểu Vũ ép nàng tương đối chặt, lúc đó đang ở vị trí này, Tiểu Vũ tóm được hai bả vai của nàng đè xuống, sau đó dùng Thái quyền lên gối. Cậu cũng biết, trước đây Tiểu Vũ không ở trong tổ của chúng ta, hắn đã từng cùng với đội đặc nhiệm của Nga luyện võ, trực tiếp lên gối, sau đó người nọ ngất, xương ngực hoàn toàn nát bấy... Chúng tôi cũng biết tình huống nguy hiểm, nào ngờ thân hình của Giản tiểu thư xoay một cái, lui ra ngoài 2m, sau đó lại lao tới, đá thẳng một cái, giống như sao xẹt..."

Hắn luyện công phu không tồi, bây giờ diễn tả lại như thật, đá một cái, gió rít lên thành tiếng:

"Tiểu Vũ đại khái là không kịp phản ứng, đưa hai tay ra cản, thân hình bay ra ngoài, rơi thẳng vào hai cái rương gỗ, rương gỗ bị nát vụn, bình sứ bên trong cũng vỡ theo. Hắn bay như đạn pháo, khi chúng tôi tới dìu hắn thì hai tay của hắn đã gãy...."

Đưa mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, người nọ dường như rất hưng phấn, kể lại sinh, động cuộc luận võ cho Kiều Quốc Duệ.

Mẹ hai nhìn qua những dụng cụ tập thể hình, không tự chủ được đi tới, chỉ thấy hai cái cột sắt to như cổ tay, lúc này đã bị bẻ cong 90 độ, không đợi nàng hỏi, người bên cạnh đã chỉ vào nói:

"Nó bị Giản tiểu thư đá một cái đấy..."

"Ừng ực" một tiếng, mẹ hai nhìn chằm chằm, không tự chủ được nuốt nước bọt.

"Vậy... Tố Ngôn đâu?"

Nhã Hàm nghi hoặc hỏi:

"Cô ấy đi đâu rồi? Mẹ hai còn muốn gặp..."

"Ta ta ta ta ta..." Mẹ hai lắp bắp, nói không ra lời.

Đọc truyện chữ Full