"... Cái gì? Thuê người giết cháu? A, thuê nhầm người của chú Liễu à... Thực ra chuyện cũng khá phức tạp, tên kia chưa chắc đã thực sự dám..."
Trên cỏ, Gia Minh vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày nhìn Đàm Quân Vinh ở phía xa xa, không ngờ người này thực sự dám làm vậy.
"Yên tâm đi, chú Liễu, chú cũng biết là Phương Chi Thiên cũng ở đây mà, ở đây còn có cả lính đặc công, cảnh sát mặc thường phục nữa. Giết người... Ai dám chứ..."
"Nhưng gọi điện thoại đến mà mãi mới tìm được cháu."
Liễu Chính tức giận nói.
"Lúc nào về chú mua cho mỗi đứa một cái điện thoại."
"Khụ, chú Liễu, được, được, cháu biết rồi, chuyện này cháu có thể tự giải quyết được... Chú Liễu, không phải chú muốn giết người kia chứ? Tội không đáng chết mà... về rồi cháu sẽ nói cho chú, chuyện này cháu có thể giải quyết, tin cháu đi... Vâng, cháu nhất định sẽ cẩn thận. Chú biết là cháu có học võ mà, cũng không phải là vô dụng... Sa Sa đang gọi cháu đi ăn cơm, chú có muốn nói chuyện với Sa Sa không... Dạ, chào chú..."
Cúp điện thoại, Gia Minh nhún vai một cách bất đắc dĩ. Thiên Vũ Chính Tắc từ bên cạnh đi tới:
"Chuyện gì vậy? Thấy có người gọi điện tìm cậu khá gấp gáp."
"Không có gì."
Hắn thở dài.
"Tôi mua dây buộc mình..."
Bên kia, Liễu Chính cầm điện thoại, vẻ mặt khá quái dị. Mấy người xung quanh xúm lại gần:
"Lão đại, nói chuyện thế nào rồi?"
"Không có gì, bọn trẻ đó, phải có lòng tin và sự thấu hiểu. Gia Minh nói nó có thể tự giải quyết chuyện này được. Nếu nó ở đó với Phương Chi Thiên thì tạm thời sẽ không có vấn đề gì, dù sao đám người đó cũng rất giỏi..."
Liễu Chính bất đắc dĩ nói.
"Ta xem trong sách nói, vào thời điểm thích hợp, người lớn phải để cho bọn trẻ có được không gian riêng để tự do phát triển, đúng không..."
"Vậy chúng ta... Không nhúng tay vào?"
"Nói đùa gì vậy, chúng ta làm việc của chúng ta, không để cho mấy đứa trẻ biết không phải là xong sao!"
Liễu Chính lườm hắn, sau đó rút súng lục ra, bước về phía trước mấy bước, chỉ thẳng vào đầu tên đang lăn lộn trên mặt đất, cúi đầu xuống nói:
"Mày gào to như vậy làm gì? Không thấy các vị lão đại đều đang rất lo lắng sao? Nếu liên quan đến mạng người thì ai chịu trách nhiệm đây! Có phải mày muốn cả nhà lớn nhỏ đều chết hết không! Hả?"
Bãi cỏ, giờ cơm trưa.
Vừa ăn uống nhưng vẻ mặt Đàm Quân Vinh luôn tỏ ra bất an, bên cạnh hắn là Andy và người bạn mà Andy muốn giới thiệu cho hắn. Người này tên là Ngô Minh Phi, một trong số bộ đội đặc công cùng theo Phương Chi Thiên đến đây, lúc này hắn mặc thường phục, vừa ăn cơm vừa bàn luận về trận tỉ thí của Andy ngày hôm qua. Phần lớn những lính đặc công này sau khi giải ngũ đều lựa chọn làm vệ sĩ cho những người giàu có, những người thực sự có thực lực rất được hoan nghênh. Nếu là trước đây, Đàm Quân Vinh rất có hứng thú với loại xã giao thế này, nhưng rõ ràng lúc này hắn không có tâm tình gì.
"... Theo như Tiểu Lâu lão đại của chúng tôi nói, cô gái tên Huân ngày hôm qua, khi cô ta đánh với anh đã sử dụng một loại Nhẫn thuật của Nhật Bản gọi là Trì Anh Thiên Huyễn. Có điều người dạy công phu cho cô ta cũng cực kỳ lợi hại, đã hoàn toàn giúp cô ta dung hợp được võ thuật vào bản thân mình. Trong tình huống ánh sáng không rõ ràng, anh rất khó nắm bắt được quỹ tích chuyển động của cô ta, nếu như ở trên võ đài chính thức thì có lẽ còn khá hơn một chút..."
Theo như lời của Ngô Minh Phi thì một vị tên là Tiểu Lâu chính là đội trưởng của bọn họ, khi nhắc tới liền tỏ ra khâm phục một cách rõ ràng. Quả nhiên, Tiểu Lâu, Hương Tiêu... Quái nhân đều dùng quái tên, Đàm Quân Vinh bất giác nghĩ vậy. Andy nghi ngờ hỏi:
"Nhẫn thuật của Nhật Bản? Nói vậy đó không phải công phu Trung Quốc?"
"Ài. Andy, tôi thấy anh đã thi đấu nhiều năm, tại sao lý giải về mặt này vẫn thiếu thốn như vậy... Đúng là cô ta dùng Nhẫn thuật nhưng cũng là võ thuật Trung quốc, có điều cô ta đã thành công dung nhập lý giải của mình vào võ thuật. Anh phải biết rằng, bắt chước rất đơn giản, nhưng để biến những thứ đó thành của chính mình mới là khó khăn nhất. Người dạy cô ta nhất định cũng là một bậc thầy... Andy, hiểu biết về võ thuật Trung Quốc của anh vẫn còn rất sai lầm. Võ thuật chú trọng lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng, điều này không sai, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, anh cho rằng chỉ đơn thuần dựa vào chuyển động cơ giới, dựa vào sức bật, tăng tốc để tạo thành phá hư về mặt vật lý lớn nhất, nhưng trên thực tế, nghiên cứu về cơ thể con người thậm chí còn phức tạp hơn bất kỳ một ngành khoa học nào. Với lực lượng hiện giờ của anh, Tiểu Lâu lão đại của chúng tôi có đứng đó cho anh đánh thì chưa chắc anh đã có thể làm hắn bị thương được..."
"Sao có thể được..."
"Tôi đã thử rồi... Lúc này hắn không có ở đây, đến khi có cơ hội tôi sẽ để anh thử. Tiểu Lâu hắn... Anh đứng thấy hắn giống một cô gái, da dẻ hắn thoạt nhìn không khác gì một cô gái, vừa trắng vừa mềm, giống như vừa đụng vào sẽ rách ra vậy, nhưng lính đặc công bình thường đều không đánh lại hắn. Trong quân đội, chúng tôi gọi hắn là Kẻ Hủy Diệt..."
Hai người ngồi nói chuyện một lát, Andy nhìn Đàm Quân Vinh vài lần, cuối cùng cũng hỏi:
"Vinh thiếu, có vẻ anh có tân sự?"
"À, không có gì..."
Đàm Quân Vinh lắc đầu nhưng vẻ mặt lại không hề có chút sức thuyết phục nào.
Andy và Ngô Minh Phi liếc nhìn nhau, nói:
"Vinh thiếu, không phải vì cô bé kia chứ? Trước đây không thấy anh phát sầu vì chuyện thế này nha..."
Ngô Minh Phi hỏi một cách hứng thú:
"Cô bé nào?"
"Không phải vì cô ta..."
Đàm Quân Vinh cười, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn phải nói:
"Sáng nay gặp chút chuyện, bị chơi một vố."
Andy nhíu mày:
"Không thể nào, ai..."
Vốn hắn định nói là, ai đám động đến Vinh thiếu anh chứ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, người có tư cách này, ở khu cắm trại đúng là có không ít, liền sửa lời:
"Nếu xảy ra chuyện ở chỗ này, tôi thấy anh nên nói với Minh Phi, nói thế nào thì Minh Phi cũng là người chịu trách nhiệm về an toàn ở đây."
Ngô Minh Phi gật đầu:
"Ít nhất thì ở chỗ này, chuyện đơn giản tôi có thể giúp được, nếu không thì quan hệ của tôi với lão đại cũng không tệ. Vinh thiếu, anh là bạn của Andy thì cũng là bạn của tôi, có chuyện gì cứ việc nói."
"Ừ, thực ra thì... Cụ thể thì tôi không tiện nói lắm. Tôi bị một thằng nhóc chơi một vố, bây giờ hắn nắm trong tay điểm yếu của tôi, là một cuộn băng, nhưng vấn đề là... chuyện này, chuyện này... tôi..."
"Vinh thiếu, tôi hiểu."
Ngô Minh Phi khoát tay nói:
"Lão đại của chúng tôi từng nói, người hay dùng thủ đoạn nhỏ thì phần lớn đều không có thực lực. Băng ghi hình đúng không? Hiện giờ có người muốn tống tiền anh. Vinh thiếu, đây là chuyên nghiệp của chúng tôi. Mặc dù lúc này chưa chắc tôi đã làm gì được người kia, nhưng vui vẻ lấy lại thứ đó thì chắc là không có vấn đề gì. Dù sao thì chúng tôi cũng chịu trách nhiệm về an toàn ở nơi này, chuyện tống tiền thế này, bất kể hắn là ai thì chúng tôi cũng không cho phép xảy ra. Không biết rốt cuộc người kia là..."
Ngô Minh Phi nói chuyện rất hợp khẩu vị của Đàm Quân Vinh, hắn gật đầu, nói:
"A, chuyện này thì A Minh anh không cần lo lắng, nghe nói người kia cũng không có lai lịch gì lớn. Ừ.."
Hắn quay đầu lại.
"Chính là thằng nhóc mặc áo khoác màu lam kia, tên là Cố Gia Minh."
Quay đầu nhìn theo, Ngô Minh Phi đột nhiên thay đổi sắc mặt, há miệng ra thật lâu cũng không ngậm lại được. Bên cạnh, Đàm Quân Vinh vẫn tiếp tục nói:
"Hắn chủ yếu có một người bạn, là Đông Phương Uyển của Đông Phương gia, nhưng có vẻ cũng không thân lắm. Nghe nói hắn là người Hoàng gia, từ nhỏ thì cha mẹ đã chết, ở Hoàng gia cũng không được hoan nghênh lắm, trước đây ở trường học vẫn luôn bị người ta bắt nạt. Cô gái bên cạnh hắn là Diệp Linh Tĩnh, nhà mở một võ quán nhỏ..."
Hắn nói tới đây, Andy mới chợt nhớ ra:
"Ai? Không đúng. A Minh, anh vừa nói sư phụ của cô gái kia là một bậc thầy võ học, không phải là học ở nhà Diệp Linh Tĩnh chứ? Nếu vậy... Tại sao lại là võ quán nhỏ được..."
Quay đầu nhìn lại, lại thấy vẻ mặt Ngô Minh Phi không được tự nhiên cho lắm, một lát sau mới hỏi được:
"Vinh thiếu, không phải anh nói là Cố Gia Minh kia chứ?"
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
Đàm Quân Vinh hơi lo lắng.
"À, một số chuyện là cơ mật, tôi không biết, cho dù có biết thì cũng không thể tiết lộ, nhưng Cố Gia Minh này... Chỉ nói về mặt ngoài thôi nhé. Vinh thiếu, anh nói không sai, Đông Phương Uyển kia là người Đông Phương gia, em gái của Đông Phương Lộ. Nghe nói chiều qua Đông Phương Lộ bị em gái hắn đuổi theo đánh một gậy, không biết các anh có thấy không? Hắn là người thừa kế của Đông Phương gia, hơn nữa quan hệ với Cố Gia Minh cũng không tệ."
Andy há hốc mồm:
"Không, không thể chứ? Thằng nhóc kia lại là Đông Phương Lộ?"
Ngô Minh Phi hít sâu một hơi:
"Thực ra đối với Cố Gia Minh, Đông Phương Uyển cũng không có địa vị gì lớn, cô ta mở một công ty đồ chơi, căn bản là không nhờ sự giúp đỡ của gia tộc. Còn Cố Gia Minh kia... Không sai, đúng là trước đây hắn luôn bị người ta bắt nạt, nhà Diệp Linh Tĩnh kia cũng chỉ có một võ quán nhỏ, nhưng tại sao các anh không nhìn vào những người khác? Cô giáo Trương Nhã Hàm bên cạnh hắn kia là con gái duy nhất của Trương Kính An, có quan hệ rộng khắp ở Giang Hải, hai người là bạn vong niên, là loại bạn tốt nhất có thể giúp nhau mà không cần điều kiện gì. May là Vinh thiếu anh chưa làm gì, nếu không thì chỉ là cô ta thôi cũng đủ mệt rồi."
"Còn nữa... Andy, tôi còn tưởng anh biết rồi, Nguyệt Trì Huân hôm qua tỉ thí với anh là trưởng nữ của chủ tịch tập đoàn dệt may Trì Anh ở Nhật Bản, đây là tập đoàn xuyên quốc gia với tài sản hơn trăm tỷ đó. Cô ta học ở học viện Thánh Tâm, không để ý đến ai mà chỉ lui tới với Cố Gia Minh, năm ngoái có một người nói xấu Cố Gia Minh rồi bị cô ta nghe thấy, một mình cô ta đi đánh nhau với hơn năm mươi học sinh của câu lạc bộ Võ thuật đó. Thiên Vũ Chính Tắc kia là vị hôn phu của cô ta, hai bằng tiến sĩ trong lĩnh vực sinh học không đáng là gì cả, hắn là người thừa kế thứ hai của tập đoàn tài chính Xuyên Kỳ, đây là một trong ba tập đoàn tài chính lớn nhất Nhật Bản, các anh chưa biết ư..."
Andy và Đàm Quân Vinh há hốc mồm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 420: Không sợ gì cả (1)
Chương 420: Không sợ gì cả (1)