TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 455: Di chúc

"Con mẹ nó... thực sự nó dám đánh, các ngươi không đỡ được hay sao... A..."

Một cái đầu quấn đầy băng trắng, trong phòng khách, Dương Chấn Hưng vừa nhịn đau vừa mắng xa xả, vết thương do cái tàn thuốc đập vào đã được khâu lại, nhưng mà đau đớn đâu có biến mất, nhớ tới cảnh mình bị ném một cái, hơn 10 người phía sau đống thời đưa tay ngăn cản, vậy mà chẳng hiểu tại sao, nó vẫn trúng vào đầu mình, trong lòng Dương Chấn Hưng uất ức vô cùng.

Đối với Gia Minh, hắn tự nhận là tương đối hiểu rõ đối phương, là người cẩn thận, tuy rằng cũng có luyện võ phòng thân, nhưng chưa bao giờ đánh người, căn cứ vào tình trạng Tiết Thành đã có thể nhận ra được tiềm lực của người này.

Thế nhưng đó là đứng trên địa bàn mình đánh người khác, hắn chỉ nghĩ rằng, có thể Gia Minh làm theo một cái ám chiêu nào đó mà Liễu Chính để lại thôi. Nếu như Gia Minh thật tâm mang ý xấu, muốn thừa dịp Liễu Chính chết cho Sa Sa thượng vị, chuyện cũng chẳng có gì kỳ quái.

Xuất phát từ lý do như vậy, hắn thuận miệng khiêu khích, thứ nhất mà cho hai con chó con mèo kia có thể nhận ra, quyền cước của tiểu miêu tiểu cẩu không có tác dụng gì cả, thứ hai cũng muốn nhân cơ hội này đánh hắn một trận, bên mình 10 người, sao phải sợ một người.

Đương nhiên, không ai ngờ chuyện xảy ra lại quỷ dị như vậy, cái gạt tàn kia cứ như vậy bay tới, hơn 10 người đồng thời xuất thủ vậy mà không một ai có thể tóm được, kết quả là hắn bị cái gạt tàn đập vào đầu, tàn thuốc vung vãi đầy quần áo.

Nếu như nói là may mắn, bản thân hắn chưa gặp được thằng nhóc nào may mắn như vậy, nhưng nếu nói tới thực lực, thì một thằng nhóc sao có thể lợi hại như vậy...

"Sự tình xảy ra lại rất cổ quái, chúng tôi ai cũng thấy hắn xuất thủ nhưng lại không ngăn được..."

"Động tác của hắn không nhanh..."

"Chắc là họ nghĩ một thằng nhóc làm sao dám xuất thủ, cho nên khi hắn làm thật thì không ai phản ứng kịp..."

Mọi người bảy mồm tám lưỡi thi nhau phân tích nguyên nhân, một thủ hạ của Dương Chấn Hưng đi tới hỏi:

"Lão đại, có muốn trở mặt với bọn họ không?"

"Trở mặt cái gì!"

Dương Chấn Hưng nhíu nhíu mày, động tác này làm vết thương lại đau đớn, hắn nói:

"Cái tên không biết trời cao đất rộng đó đánh lúc nào chẳng được? Cho dù hắn thực sự lợi hại thì có thể 1 đánh 100 ư? Hiện tại trở mặt, Tân Trữ Bang ở bên cạnh không kịp hỗ trợ chúng ta, đám Tiểu Mạnh lại làm chuyện cá chết rách lưới thì mọi người khốn à, đó là còn chưa tính tới đám huynh đệ già của Liễu Chính nữa... Thật là..."

Liễu Chính chết đối với hắn là một kỳ ngộ, nhưng hiện giờ cũng không thuận lợi như hắn nghĩ, nhưng mà đã đâm lao phải theo lao, chuyện tự lập môn hộ sẽ bị coi là phản bội, tới lúc đó sẽ bị mọi người hợp lực xử lý.

"Vậy... hay bảo A Phách vào?"

"Ta muốn đánh hắn cũng không phải là lúc này, chẳng nhẽ muốn đánh nhau chết người hay sao? A Phách ngạo mạn, xuất thủ làm gì có chừng mực... Hiện tại lăn lộn cõi đời phải dùng não, đánh nhau có lợi ích gì, nếu ta đánh chết Cố Gia Minh, Sa Sa sẽ liều mạng với ta, ngươi xem, mọi chuyện tới lúc đó sẽ biến thành cái gì."

Dương Chấn Hưng suy nghĩ nói, đột nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

"Luật sư đã tới rồi hay sao?"

"Đúng vậy, chín giờ."

Hít sâu một hơi, Dương Chấn Hưng ngồi xuống, ngồi được một nửa hắn lại thay đổi chủ ý:

"Cho hắn một cơ hội, trước cứ nói với A Phách là không thể giết người! Hừ... Ta muốn xem tên tiểu tử kia có lợi hại như vậy không..."

"Trước khi Liễu Chính chết đã lập di chúc, toàn bộ tài sản để lại cho con gái Liễu Hoài Sa, một phần sản nghiệp cũng giao lại cho... các vị lão đại, Tân Hoa khu và An Hòa khu tổng cộng 32 khu giải trí, 5 cái khách sạn, 3 bãi đỗ xe, hai nơi xử lý rác, 6 chỗ rửa xe, Công ty Ngũ Gia Phân tính giá 1280 vạn chuyển giao cho Dương Chấn Hưng tiên sinh. Danh sách ở chỗ này... Tô Hoa Khu..."

Phòng họp cách âm tương đối tốt, di chúc của Liễu Chính đúng như dự liệu của Gia Minh, toàn bộ sản nghiệp hầu như đều bàn giao cho Sa Sa, tổng số tài sản mà Liễu Chính lưu lại cho con gái khoảng hơn 5000 vạn, đồng thời hắn hoàn toàn tách nàng ra khỏi xã hội đen.

Đối với di chúc này, đa phần Liễu Chính đã dồn toàn bộ tài sản cho con gái, nhưng mà 7 đường chủ đều có thế lực riêng của mình, cho nên cũng không quá quẫn bách.

Trong phòng công bố di chúc, ở bên ngoài phòng khách, họ hàng thân thích của Sa Sa bắt đầu nghị luận, di chúc của Liễu Chính không để lại cho họ nhiều, các danh nghĩa trước kia ví như để cho người này quản lý cửa hàng… sau khi Liễu Chính chết toàn bộ đều quy về Sa Sa, người được quản lý lúc này đương nhiên bất mãn, nhưng mà trước đây nhận ơn huệ nên không dám biểu hiện ra mặt.

Đương nhiên, bàn luận thì bàn luận, nhưng bảo bọn họ gây chuyện thì họ lại không dám, 7 lão đại đang ở bên trong bàn luận, làm gì có ai lớn gan chạy vào chất vấn luật sư xem có gì nhầm lẫn hay không, trong khi bàn bạc có một người đi tới cửa.

Lúc này, số người ra ra vào vào không ít, nếu là bình thường sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng bởi vì người này quá mức to con, cao chừng 2m1, thân thể cường tráng, trên người mặc cái áo màu đỏ, bó sát, hai vết đao trên má nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt hung hãn nhìn bốn phía, sau đó đi vào trong phòng.

"Lúc nãy là ai dám đánh lão đại ta!"

Câu hỏi này cất lên, mọi người đều biết mục đích của người này, vừa rồi Gia Minh ném một cái gạt tàn vào đầu Dương Chấn Hưng, đã làm cho mọi người trong phòng tim đập thình thịch.

Liễu Chính không còn, không ai dám làm chuyện như vậy, khi nghe di chúc, mười mấy tên thủ hạ của Dương Chấn Hưng phân tán trong đại sảnh, một người trong đó ra hiệu, tên to con nhìn vào một phía trong phòng khách.

Đây chính là chỗ Gia Minh đang ngồi uống nước, rung đùi đắc ý hát ngêu ngao, tay thì bưng một cái chén.

"Này!"

Tên to con đi tới, thấy Gia Minh không có phản ứng gì, quay đầu lại xác nhận một chút:

"Là hắn ư?"

Sau khi được xác nhận, hắn vươn tay trái đập vào vai của Gia Minh, mấy thủ hạ của Tiểu Mạnh đang cố gắng lao tới nhưng lại bị thủ hạ của Dương Chấn Hưng làm như vô ý ngăn cản.

"Con mẹ nó, ngươi tưởng giả vờ không biết là xong ư!"

Nghe thấy tiếng quát, Gia Minh cầm chén quay đầu, thấy tên to con đang giơ bàn tay to bè trực tiếp đánh vào người mình.

Một quyền này của hắn nện thẳng vào trán Gia Minh!

Trong nháy mắt đó, thân hình Gia Minh hơi ngửa về sau, rồi dùng đầu đập tới, chỉ nghe rắc một tiếng, tên to con lảo đảo lùi lại, xương tay trái đã lòi ra một đoạn, hai ràm răng cắn chặt, tay phải hơi run rẩy.

Gia Minh đứng tại chỗ, chén nước không sánh ra ngoài một giọt, mấy tên thủ hạ của Dương Chấn Hưng thấy vậy thì ngây ngờ, đám thủ hạ của Tiểu Mạnh choáng váng, sau đó hai mắt cũng giật giật, kinh ngạc vô cùng.

Đánh một cú này làm cho trán Gia Minh đỏ lên, hắn đưa tay sờ sờ, sau đó uống một hớp nước, nhìn về phía đám người trước mặt, thoải mái than vãn:

"Cám ơn, cái cảm giác bị đánh đúng là rất tốt."

Tay của hắn vẫn cầm chén nước, nhưng thân hình đã bay lên, tung một cước.

Sau một khắc, tên to con giống như đạn pháo bay ngược ra, một cái ghế cũng bay tới, một tên thủ hạ của Dương Chấn Hưng tránh né không kịp, cả hai đập vào nhau ngã thành một đống.

"Ta đoán, ngươi cũng cảm thấy như vậy..."

Gia Minh cười cười:

"…rất là thoải mái đúng không..."

….

Sau khi di chúc tuyên bố xong, trong phòng lại rùm beng.

"... Những chuyện khác ta không muốn nói nữa, các huynh đệ cũng biết, Tiểu Hà theo ta hiện giờ đã mua được biệt thự, mục đích lăn lộn của mọi người là gì, nếu như có tiền chúng ta cần phải làm như thế này không... Thành thật mà nói, có một số việc có Sa Sa ở chỗ này ta không muốn nói, chuyện của lão đại là do tên phản bội Liễu Sĩ Kiệt làm, không liên quan gì tới ta, tuy ta với hắn thân quen, nhưng thân quen đâu phải là tội, Lão Thư, A Lập các ngươi không thân quen với hắn ư? Lão đại coi trọng hắn, chúng ta làm sao dám trở mặt với người này..."

Vỗ bàn, Dương Chấn Hưng lớn tiếng nói.

"Ta nghĩ trong chuyện này, Lão Dương có không ít chuyện sai lầm..."

Người có biệt hiệu là A Lập lão đại mở miệng hát đệm.

"Lúc trước, là ngươi giúp Liễu Sĩ Kiệt buôn lậu thuốc phiện."

Nghiêng mình, Tiểu Mạnh lạnh lùng nói.

"Thuốc phiện có ai chưa từng chạm qua nó không? Liễu Sĩ Kiệt đúng là cùng đường với ta, nhưng mà lấy gì để nói chuyện mấu chốt kia có liên quan tới ta, không ai nhìn thấy, mà các người cũng biết, chúng ta vốn đối lập với chính phủ và cảnh sát, huống chi phía trên lão đại còn có quan hệ..."

"Nhưng lão đại bởi vì ... chuyện này mà chết!"

Tiểu Mạnh bật dậy.

"Sa Sa vẫn ở đây, mọi người có nên nói điều này hay không."

Có người nói hoà giải.

Sa Sa đảo mắt một vòng, lạnh lùng nói:

"Không sao, ta thích nghe."

"Có một số việc Sa Sa không rõ."

Dương Chấn Hưng xoa xoa chỗ đau trên đầu, thở phào một cái:

"Có một số thời gian cãi nhau, nhưng không có nghĩ là nổi giận, có thể mọi người nghĩ lão đại giận vì chuyện buôn lậu thuốc phiện, nhưng cũng có thể lão đại nghĩ Liễu Sĩ Kiệt quá bá đạo, muốn làm cho hắn thu liễm một chút, muốn cho người khác sợ đương nhiên phải áp dụng thủ đoạn độc ác một chút, nhưng ai ngờ Liễu Sĩ Kiệt lại làm như vậy..."

"Ta chỉ biết buôn lậu thuốc phiện là không đúng."

"Ách..."

Câu này của Sa Sa làm cho 7 người trong phòng hai mặt nhìn nhau, buôn lậu thuốc phiện là không đúng, bọn họ đương nhiên biết, thế nhưng ở xã hội đen không phải chuyện gì cũng lấy chứ đúng ra làm được.

Dương Chấn Hưng cười cười.

"Đương nhiên... A, chuyện này nói sau cũng được, chuyện Tân Trữ Bang mọi người đều biết, trong một năm nay bọn họ luôn khiêu khích chúng ta, hiện giờ lão đại qua đời, nếu như mọi người ai cũng mặc kệ, chỉ bo bo giữ mình, thì bên ngoài sẽ có vô số người cười chúng ta, ta không muốn xem nội chiến, nếu như ta có lỗi, thì sau này có thể tính toán. Lợi hại thế nào đương nhiên mọi người đều biết, trong bang phái không thể loạn, chuyện di chúc nếu Sa Sa cảm thấy ít, ta có thể cho gấp đôi.

"Ta không quan tâm."

Sa Sa lạnh lùng nhìn hắn:

"
Ta chỉ biết buôn lậu thuốc phiện là không đúng..."

"
Sa Sa, chuyện của bang..."

Dương Chấn Hưng muốn nói lại thôi, dường như hắn muốn dùng thủ đoạn khuyên nhủ ôn hòa, nhưng mà Tiểu Mạnh ở đối diện đã ngắt lời hắn:

"
Bang phái là của lão đại, lão đại mất, Sa Sa muốn thì có thể quản chuyện này."

Dương Chấn Hưng nhíu nhíu mày:

"
Hiện giờ chúng ta nói tới chuyện di chúc, không phải nói tới việc ai quản lý công ty?"

"
Có một việc, lão đại có ghi rõ trong di chúc, đó là nếu như có chuyện thì mấy cái điều vừa rồi trở nên vô nghĩa, nếu như Sa Sa có ý quản lý công ty, ta nghĩ rằng điều này có thể."

"
Sa Sa vẫn chỉ là một học sinh."

"
Có một số người chưa đủ 18 tuổi đã giết ngươi."

"
Ngươi cố ý chống ta phải không? Tiểu Mạnh?"

Hai người đối chọi gay gắt, mỗi người một câu đã làm cho không khí trở nên căng thẳng, đột nhiên có một tiếng ầm vang lên, cánh cửa đổ xuống, một cái thân hình cực lớn bay vào, trên mặt toàn là máu tươi, Dương Chấn Hưng vừa nhìn đã ngây dại, Gia Minh đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng họp lãnh đạm nói.

"
Thế nào? Cãi nhau ư?"

Hắn nhún vai:

"
Thật là trùng hợp, ta lại ở bên cạnh."

Đọc truyện chữ Full