Trận mưa lớn ngày hôm qua đã mang tới không khí u ám bao phủ Giang Hải, thời tiết hôm nay đã tốt hơn nhưng mà vẫn mang theo sự ẩm ướt, tầm hơn 10h sáng, trong biệt thự của Đông Phương gia đang rối loạn, bởi vì xảy ra một chuyện mà những đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đều chạy tới.
Đông Phương gia có rất nhiều sản nghiệp ở Giang Hải, nhưng mà vẫn chỉ lấy khu biệt thự này để sinh hoạt, Phương Chi Thiên tới Giang Hải phần lớn thời gian cũng sống tại đây, coi nơi này trở thành nơi làm việc của mình.
Lần này, bởi vì tình huống quá mức khẩn cấp, không riêng gì đặc công ở Giang Hải chạy tới, mà ngay cả hai người ở Nga Mi sơn cũng đã tới.
Họ đều là tinh nhuệ trong tổ chức, thân thủ mẫn tiệp, huấn luyện nghiêm chỉnh. Đám đội trưởng có thân phận giống như Thôi Quốc Hoa, Diệp Liên hiện đang họp trong phòng khách.
"Hai buổi tối, chết hơn 30 người, thậm chí ngay cả địch nhân là ai cũng không phát hiện được, thành thật mà nói, nhóm người kia từ Châu Âu đuổi tới đây, Nhược Nhược đã tiên đoán được, nhưng thật ra không ngờ bọn họ lại lợi hại như vậy, ta nghĩ chúng ta gần đây phải tăng cường cảnh giác. Về những người đó... Tổ trưởng Bạch, chuyện ở Châu Âu thì ngươi là người rõ ràng nhất trong số những người ở đây, cậu nói một chút để mọi người ở đây hiểu hơn đi..."
Đông Phương Lăng Hải nói xong, phất phất tay, một nam nhân đeo kính đứng lên:
"Được... Nhiệm vụ của chúng tôi ở Châu Âu là tìm kiếm nơi có Không Kiến Chi Trần, hành động lần này bắt đầu từ 5 năm trước, vẫn duy trì liên tục cho đến bây giờ. Bởi vì chúng ta không chắc nắm về Không Kiến Chi Trần, tư liệu lại có quá ít, khi bắt đầu hành động đã rơi vào tình trạng thiếu thốn tin tức. Thế nhưng một năm trước, chúng tôi phát hiện ra một di chỉ, đó là một tòa thành trong một khu rừng nguyên thủy ở Thụy Điện, vốn nơi này thuộc về tòa thánh La Mã, căn cứ theo phỏng đoán thì nó bị sập vào thế kỷ 17, nguyên nhân là do chiến tranh, sau đó bị bỏ hoang, chúng tôi tiến hành đào bới ở nơi này."
"Thực ra, do trước đó chưa xác định được nơi này có thứ gì, cho nên vấn đề bảo mật bị sơ hở, sau đó Bùi La Gia, U Ám Thiên Cầm cùng với một số tổ chức khác cũng tham dự, chúng ta phát hiện ra tung tích của Ngự Thủ Hỉ. Công việc đào bới được tiến hành tới tháng 2 năm nay, đột nhiên chúng tôi phát hiện, ở dưới một căn phòng đá có một mật đạo, khoảng 10 ngày trước, chúng tôi tìm thấy Không Kiến Chi Trần..."
"Bởi vì tôi chỉ phụ trách việc liên lạc giữa đôi bên, tình hình cụ thể thế nào tôi không nắm được rõ ràng cho lắm. Nhưng khi còn ở bên đó, tổ trưởng Liêu đã từng điện thoại nói với tôi, bọn họ tìm được một số thứ ẩn chứa năng lực rất lớn, đồng thời họ còn phát hiện ra một số thứ khác, đó là dấu vết tranh đấu rất cổ quái, một cái quan tài rất đẹp. Nhưng mà... sáng hôm sau tôi liên lạc đã không còn tin tức gì nữa cả, tôi thông báo cho mấy tiểu tổ xung quanh, bọn họ phát hiện doanh trại của tiểu tổ kia đã bị cướp sạch, nhân số đại bộ phận đã bị ám sát, nhưng vẫn còn mấy người may mắn sống sốt, và còn cả Không Kiến Chi Trần. Nhưng khi bọn họ định hộ tống Không Kiến Chi Trần rời đi, thì sát thủ được phái tới..."
"Kết quả thế nào thì mọi người đều rõ, mấy tiểu tổ kia đều hi sinh vì nhiệm vụ ở Châu Âu, Lý Vân Tú bị đuổi giết mang theo Không Kiến Chi Trần chạy trốn, sau đó bị họ đuổi kịp. Tuy rằng người của chúng ta cũng chạy tới, nhưng thương thế của nàng quá nặng, hiện nay đã rơi vào hôn mê sâu, không biết nàng đem Không Kiến Chi Trần giao cho người nào, tới giờ vẫn chưa điều tra ra được. Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay điều tra được ở Châu Âu, chúng ta có suy đoán, đám người xuất thủ lần này có thể làm đám Bất Tử Giả giống như tên Bá Tước, tuy rằng có thể không phải, nhưng ít ra họ cũng phải là Hấp Huyết Quỷ..."
Đông Phương Lăng Hải đảo mắt nhìn mọi người:
"Mọi người chắc cũng đã nghe nói, khuya hôm trước căn cứ trên Nga Mi sơn bị xâm nhập, Bá Tước hiện nay đã thất tung, nếu như đám người này thật sự là đồng loại của hắn, vậy thì vấn đề chúng ta phải đối mặt lần này là vô cùng khó giải quyết. Tối hôm đó, tiểu tổ 11 trực thuộc Ứng Hải Sinh đã bị giết sạch, tối hôm qua là tổ số 5 và tổ số 7. Ý của cấp trên là, trong khoảng thời gian này mọi người phải nâng cao cảnh giác, tập trung lại một chỗ, không cho hép hành động đơn lẻ. Nếu như phát hiện địch nhân phải lập tức báo cáo, cần phải vận dụng tất cả lực lượng tiêu diệt đối phương... Nếu như đánh không lại, mọi người tuân thủ nguyên tắc bảo toàn tính mạng, hiểu chưa?"
Hắn nói tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà tình thế lại không lạc quan, chỉ mới hai đêm người ta đã giết hơn 30 người, vậy mà chẳng tóm được cái bóng của đốiphương.
Cũng khó trách hôm qua họ đoán Gia Minh trở về, hơn nữa từ khi tới nơi này, bệnh tình của Nhược Nhược đã bắt đầu nặng thêm, hiện giờ đã hôn mê, nghĩ lại thực đúng là có chút đau đầu.
Bởi vì có sai sót trong việc thí nghiệm dị năng, sức khỏe của thiếu nữ này suy yếu từ năm 10 tuổi tới năm 20 tuổi, năm nay đã 22 tuổi rồi, nàng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, ngồi trên xe lăn kéo dài ngày tháng, gầy như que củi, khiến người khác không đành lòng.
Nếu như Cố Gia Minh còn ở đây thì... Ai...
Trong đầu nghĩ như vậy, hắn đi lên lầu 2, vòng phòng của Phương Chi Thiên nói chuyện một lúc.
"Tuệ Thanh đã ra ngoài?"
Phương Chi Thiên cười khổ một tiếng:
"Nàng nói muốn biết một chút về cái thành phố này, đã lâu rồi nàng chưa nhìn không biết nó biến đổi như thế nào. Nhưng mà... ta đoán là nàng đi tìm đám quái vật, vốn định bảo người đi theo, nhưng khi vừa qua ngã tư đường đã mất bóng..."
Đông Phương Lăng Hải nhíu mày:
"Tuổi của lão sư đã lớn rồi, nếu như xảy ra chuyện gì..."
"Có cách nào đâu, nàng là trưởng bối, chuyện đã quyết định chúng ta không nhúng tay vào được..."
Phương Chi Thiên lắc đầu.
Trên thực tế Viêm Hoàng Giác Tỉnh cùng với đám đồng lứa với Phương Chi Thiên ai cũng biết Tuệ Thanh lợi hại, nhưng lợi hại tới trình độ nào thì không biết.
Đã hơn 10 năm rồi nàng chưa từng xuất thủ, nhưng cho dù thế nào đi nữa, già rồi, làm sao bằng được lúc còn trẻ, thân thể khỏe mạnh mới là đỉnh phong tỷ đấu với người khác.
Hai người nói thêm vài câu, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Khi cửa mở, có một người giúp việc trong nhà đứng ngoài:
"Tiểu Ngô. Có chuyện gì sao?"
"Bên ngoài có một cô gái tới đây, nói là bạn học cấp 3 của Lộ thiếu gia..."
Nữ giúp việc này mới tới, nói năng còn sợ sệt, đại khái nàng cho rằng đây là một đại gia tộc, nói chuyện phải câu nệ, chuyện gì cũng xin chỉ thị một lần.
Đông Phương Lăng Hải có chút bất đắc dĩ, nói:
"Cô nói cho cô ta biết, Tiểu Lộ hiện giờ đang ở Thâm Quyến, cầm danh thiếp của cô ta là được rồi."
Hắn quay đầu nhìn Phương Chi Thiên cười cười:
"Thằng nhóc này luôn có duyên với con gái..."
"Đó là chuyện tốt."
Phương Chi Thiên cũng phụ họa một câu, Tiểu Ngô đứng ở cửa chưa đi, nói:
"Tôi đã nói với cô ấy là Lộ thiếu gia ở Thâm Quyến, thế nhưng cô ấy nói, không tìm Lộ thiếu gia mà tìm ngài..."
Phương Chi Thiên kéo rèm cửa sổ, Đông Phương Lăng Hải đi tới, chỉ thấy ở ngoài cửa, có một cô gái mặc váy trắng đang đứng đợi, trông rất đơn bạc, ở phía sau nàng có một nam tử người nước ngoài.
Đông Phương Lăng Hải sửng sốt một hồi, sau đó thở dài:
"Là Diệp Linh Tĩnh... Chắc là nó đã biết tin Cố Gia Minh chết. Nhưng mà... tại sao lại tìm tôi..."
"Cố Gia Minh trước đây đã nói với nàng một số chuyện..."
Đông Phương Lăng Hải suy nghĩ một chút, sau đó quay lại nói:
"Tiểu Lộ gọi điện thoại cho tôi, bảo nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất từ Thẩm Quyến trở về. Đại khí là chỉ mất vài ngày, Tiểu Ngô cô nói với cô ta như vậy."
"Dạ" Tiểu Ngô gật đầu lui ra ngoài, Phương Chi Thiên nói:
"Nghe nói Tiểu Lộ trước đây thích Diệp Linh Tĩnh, đúng không? Tạo cơ hội cho người trẻ tuổi? Nhưng mà đây đúng là một cô gái tốt..."
Đông Phương Lăng Hải cười cười:
"Chẳng qua là cảm thấy... có một số việc người trẻ tuổi giải quyết tốt hơn, Tiểu Lộ nói hắn đột nhiên trở về, tôi còn đang nghĩ là có chuyện gì xảy ra, hóa ra là vì cái này..."
Bên ngoài biệt thự của Đông Phương gia, Linh Tĩnh có được tin tức của Đông Phương Lộ, nói một câu cám ơn bằng giọng khàn khàn, rồi xoay người rời đi, Julian đi theo phía sau.
Chiều hôm qua nàng tới trại giam, nhưng không có được tin tức gì hữu dụng, mà nàng cũng không thể chứng minh quan hệ của mình với Gia Minh, cho nên người ta không cho nàng tra tư liệu.
Nàng hơi cảm thấy buồn, bọn họ sống chung với nhau từ nhỏ, nhưng trên lĩnh vực pháp luật lại chẳng có gì chứng minh cả...
Chuyện này khiến nàng không thể nào ngủ được, cơm cũng không ăn, đói bụng chỉ uống nước, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện bi thương, lại ngồi lặng lẽ rơi lệ, sau đó nhìn ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ.
Vậy là nàng cứ ngồi vậy, tự nhủ với lòng, Gia Minh không có khả năng chết... giống như là bảo trì tín ngưỡng trước ngày tận thế.
Mấy ngày không nghỉ ngơi, hôm nay nàng cảm thấy yếu ớt vô cùng, cả người nhẹ như bay, nàng ăn một chén cháo nhỏ, vốn định ra ngoài lại bị cha mẹ ép phải đi ngủ mấy tiếng.
Lúc dậy, nàng đã thấy Julian ở đây.
"Tôi biết em muốn gì, không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn xác định em sẽ không xảy ra chuyện gì mà thôi, em cũng biết mình bây giờ không tốt, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, để cho tôi theo em là được, em có thể coi như tôi không tồn tại..."
Julian nói liên miên, nàng không có tinh thần, cũng không biết mình nên nói cái gì, vậy nên mặc, thầy cứ đi, ngoại trừ chuyện có liên quan tới Gia Minh, nàng chẳng quan tâm gì cả...
Rời khỏi Đông Phương gia, nàng biết mình còn có một chỗ có thể đi, nhưng mỗi lần nghĩ đến người kia... Chị Nhã Hàm, cô Trương... Mình chia tay với Gia Minh, Sa Sa bị Gia Minh đưa đi, nếu như nói người nào có thể biết tin của Gia Minh, thì chỉ còn lại có cô ấy.
Nhưng mà nếu như sự thực như vậy, bản thân nàng không còn dũng khí tiếp nhận, giống như là cầm trên tay một vé số, không mở ra thì còn hi vọng.
Sau khi nàng trở về, vợ chồng bác Diệp vẫn còn lo lắng cho trạng thái của nàng, không kịp nói với nàng điều gì, cho nên nàng không biết thêm gì cả.
Lúc này Nhã Hàm đã rời khỏi học viện Thánh Tâm, đồng thời còn có một con gái 3 tuổi...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 558: Đột kích
Chương 558: Đột kích