TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 588: Cự thú (1)

Trong lúc kinh ngạc, hắn cùng với Đinh Hùng liếc mắt nhìn nhau, ngày hôm qua phát sinh vụ án ở Thái Bình Sơn, cũng bởi thủy triều lên quá nhah, sóng gió lớn, hôm qua huy động nhân lực trục vướt, nhưng mà vớt mấy lần đều thất bại.

Tới hôm nay mới đưa được hai chiếc xe lên, nào ngờ thi thể trong xe còn chưa kịp đưa về cục cảnh sát thì đã bị cướp, đúng là vô pháp vô thiên. Sau khi nói lại vài câu, hắn cúp điện thoại:

"Không chết người, nhưng hành động của đối phương rất nhanh, bên chúng ta bị đánh ngất xỉu mấy người, căn bản là họ không kịp phản ứng."

Đinh Hùng gật đầu:

"Rất chuyên nghiệp đó."

"Chắc là bọn lính đánh thuê Thái Lan. Tô Lạp Phổ..."

Mộc Tra sờ sờ môi, trong mắt toát lên sự giận dữ.

Hơn một giờ sau đó, trong một xưởng đóng tàu ở Hồng Kông, một đống lửa được đốt lên, rượu mạnh cũng được đem tới. Hơn 20 người quây quanh đống lửa này, trong đó có một gã người Thái Lan đeo khăn trùm đầu màu trắng, cao 1m8, ánh mắt sắc bén.

Hắn rót rượu, xoay người đi tới một căn nhà nhỏ trong rừng cây cách đó không xa.

Dưới một gốc cây, Mân Côn đang đứng đó với ánh mắt âm trầm, tướng mạo của hắn ngắn, lại lăn lộn giang hồ nhiều năm, tuổi tác cũng đã già rồi, hiện giờ không còn mạnh mẽ nữa.

Việc con trai hắn chết đã là một cú đòn tiêu diệt hắn thêm, sức khỏe của hắn lúc này dường như đã suy yếu, khí thế lão đại của hắn tích súc bao nhiêu năm, nay trở thành một cảm giác âm lệ có tả cũng không được.

"Tôi mang theo em tôi tới tới đây, không phải là đi tìm cái chết, tư liệu ông cho tôi không chính xác."

Đi tới nơi ở trên đường Mân Côn, người đàn ông đeo khăn nói.

"Tư liệu cho ông, ông cũng đã xác nhận, nào ngờ giữa đường xuất hiện kẻ khác."

Mân Côn khàn khàn trả lời.

Tô Lạp Phổ liếc mắt nhìn hắn:

"Tôi hiện giờ không muốn truy cứu việc này, ai làm, ông mau chóng điều tra ra, bất kể là ai... Không thể để cho hắn sống." Nói xong câu đó, hắn đi ra một hướng khách, Mân Côn nhìn hắn bóng lưng, một lát sau mới mở miệng.

"Tôi chết con, ông mất em trai, hiện giờ chúng ta đang đứng chung trên một con thuyền..."

Nghe thấy câu này, Tô Lạp Phổ quét mạnh cái tay trúng một thân cây, trong trời đêm, chỉ nghe xôn xao một tiếng, gỗ vụn bay tứ tung, một cái thân cây to bằng bát cơm đã bị hắn đánh gãy, đổ rầm rầm xuống bên cạnh.

Trên bờ biển, ánh lửa tí tách, chiếu lên mặt mọi người lúc sáng lúc tối...

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi nói chuyện điện thoại với Đinh Hùng, Mục Thanh Thanh cũng biết chuyện tối qua mấy xác chết bị cướp, nhưng mà chuyện này không liên quan gì tới nàng, chuyện có liên quan là tối qua nàng ngủ không ngon giấc, hai vành mắt thâm đen.

"Cũng tại cậu, làm hôm qua tôi khó ngủ..."

Lúc ăn điểm tâm sáng, nàng bày tỏ oán giận với Gia Minh, cả ngày tiếp theo tương đối chán, hai người ở trong phòng ngồi xem ti vi, Mộc Tra gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi, điều này lại càng khiến cho Mục Thanh Thanh thêm phiền muộn, mình tới đây là để giúp họ, ai ngờ lại là một phiền toái.

Chạng vạng, hai người vào thành phố mua đồ, buổi tối xem ti vi, xem video, tới hơn 10 giờ thì về phòng ngủ, không nói chuyện.

Qua mấy ngày, căn cứ từ những tin tức mà Đinh Hùng lấy được, vụ án không có tiến triển gì, Đại Phi chưa chết, Mân Côn cũng không xuất hiện. Mấy hôm nay hai bang phái kịch liệt sống mái với nhau, cảnh sát bắt một nhóm người, nhưng không phải đầu não, ý nghĩa không lớn.

Cứ như vậy cho tới chiều thứ 3, lúc đi ra ngoài tản bộ, Mục Thanh Thanh bỗng nhiên nhìn thấy một người.

Chỗ này không phải là nơi phồn hoa, xung quanh chỉ là những khu nhà trọ bình hường, chậm chí còn giống như một khu nhà ổ chuột.

Lúc sáng sớm, Hồng Kông có gió mát, bầu trời lúc này âm u, nắng sớm không hiện, gió thổi tung những túi nhựa trên đường giống như là mùa thu đã tới.

Mục Thanh Thanh và Gia Minh vào thành phố mua ít đồ, khi đi tới một đoạn đường nhỏ, nàng nhìn về một bóng người phía trước nhíu mày, sau đó đi theo.

"Tôi còn có việc, cậu đem đồ về trước, không có vấn đề gì chứ."

Sau khi dặn dò Gia Minh một lần, nàng theo người kia đi vào một con đường, lúc này nàng mới khẳng định, người kia chính là Vi Chí Cường, người mà đám cảnh sát Mân Côn đang tìm mấy hôm nay.

Nàng vừa đi theo, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Mân Côn. Lúc này mặt trời chiều đã hơi xuống, những căn nhà bên đường bắt đầu sáng đèn, nàng sờ sờ bên hông, mới biết là mình không mang súng, không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn theo sau.

Lúc này đã tới một khu nhà, trông giống như một khu bình dân, xa xa có một rùng cây nhỏ, trông nó giống như một xưởng sản xuất đã bị đóng cửa.

Càng đi về phía trước, người trên đường càng ít, nàng vừa gọi điện thoại vừa đi theo Cường ngốc tới một ngọn núi.

Không bao lâu sau, Cường ngốc đi vào một khu nhà xưởng đã bỏ hoang, tiến lên một căn nhà óc ba tầng.

Nói là nhà máy, chứ thực ra đây chỉ là một xưởng sản xuất thủ công.

Căn nhà ba tầng kia chính là ký túc xá kiêm luôn phòng làm việc, hiện giờ chắc là không có người bên trong, chỉ có một gian phòng ở trên tầng 3 sáng đèn. Ở xung quanh đây là toàn rừng cây, đường nhỏ ngang dọc, nếu như không quen đường muốn tới thực khó vô cùng.

Sau khi nói tình hình với Mộc Tra xong, nàng cố gắng đi tới tiếp cận để quan sát tình hình.

Đột nhiên, nàng thấy ánh đèn trên tầng 3 tắt ngúm, sau đó một gian phòng khác lại sáng lên, đại khái là sau đó một lúc, có một thanh âm vang lên.

"Cảnh sát Mục."

"Hỏng bét..."

Phốc ----

Lúc nghe thấy giọng nói kia, trong lòng nàng đã có cảm giác không tốt, nàng không quay đầu lại, tung mình nhảy ra ngoài, một tiếng súng có gắn giảm thanh vang lên, làm cho một thân cây ở phía sau bị đánh vỡ, vụn gỗ bay tứ tung. Nguồn truyện:

Thân hình vừa rơi xuống, nàng đã tiếp tục nhảy vài cái nữa, lủi nhanh vào trong rừng, đạn cứ như hình với bóng bám theo nàng, trúng vào cây cối và mặt đất. Nàng ngồi thụp xuống một bức tường thấp, cầm lấy điện thoại di động.

"Tôi bị phát hiện, các người còn bao lâu nữa?"

Ngó đầu ra quan sát tình hình, một viên đạn lại xượt qua.

"Đại khái còn phải năm phút nữa, tình hình bên đó thế nào?"

"Tôi không sợ hắn đuổi theo mà sợ hắn chạy trốn, trong nhà có xe, bọn họ lại thuộc đường, các anh đang tới từ phía nào?"

Mộc Tra nhìn bản đồ, nói:

"... Phía tây."

Mục Thanh Thanh phiền muộn hít một hơi, quan sát, lùi lại, quan sát, phía bên kia đã không còn bóng người cầm súng, quả nhiên, khi phát hiện ra mình, việc làm đầu tiên của họ là chạy trốn.

Nàng cầm điện thoại nói:

"Xung quanh không có cảnh sát nào tới giúp hay sao?"

"Tôi đã thông báo cho những cảnh sát tuần tra xung quanh, có thể tới kịp hay không còn nói khó, đường xá xung quanh quá phức tạp, một khi để bọn họ chạy mất sẽ rất khó đuổi theo."

Mộc Tra dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Đội trưởng Mục, một mình cô ở đó không nên quá mạo hiểm, chúng ta đối mặt với phần tử cùng hung cực ác, tin rằng cô cũng hiểu điều này."

"... Tôi biết."

Nàng bỏ điện thoại vào túi, đưa tay tìm xem có thứ gì có thể phòng thân hay không, nhưng mà chỉ có mỗi một cái chìa khóa, cắn răng, nàng chạy tới hướng của căn nhà.

Đọc truyện chữ Full