TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 647: Buổi chiều (2)

Đông Phương Uyển cũng không thèm để ý tới chuyện này, một lát sau nàng coi đây là một loại trò chơi, lúc Gia Minh gọi điện thoại, nàng đi tới góc đường phía trước vung tay:

"Ở đây có một cái, tớ gọi thử xem có được không."

"Hình tượng! Chú ý hình tượng của cậu! Đừng làm những động tác không đoàng hoàng như vậy có được hay không!"

Trang phục của hai người lúc này đúng là tương phản rất lớn, Gia Minh mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn bề ngoài thì là mua ở lề đường.

Quần áo của Đông Phương Uyển tuy rằng đơn giản, nhưng mà giống như là một bức tranh, một sợi dây chuyền trên gáy, hai bông hoa tai rất tinh xảo.

Nếu ai biết nhìn hàng sẽ nhận ra đây chính là những thứ quý giá, cô gái này được đào tạo theo phương thức quý tộc, lúc ở trường còn có thể nói là trẻ con ngây ngô, nhưng bây giờ đã lớn rồi, cứ động chút là giơ tay nhấc chân không giống với hình thượng ưu nhã chút nào. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn

Loại cảm giác này đúng là không không đường hoàng, nhưng nó cũng không tương phản với khí chất của nàng mấy, cho dù có đùa giỡn thì nó vẫn có những cảm giác cao quý và ưu nhã.

Ở phương diện này, khí chất của nàng và Nhã Hàm có thể nói là cùng loại.

Hai người tìm thấy mười mấy số điện thoại, gọi được khoảng 3, 4 số nhưng chỉ có một số hợp với yêu cầu của Gia Minh, hai bên hẹn địa điểm gặp mặt, hai người lập tức trở lại chiếc xe thể thao.

Lúc trước ở trong nắng trời thì không sao, bây giờ chui vào trong xe có điều hòa, Đông Phương Uyển lập tức cầm cái túi nhỏ bé liều mạng quạt:

"Nóng chết đi mất, nóng chết đi mất."

"Cậu bị sao vậy, sao ở bên ngoài không nóng."

"Ở bên ngoài nói có ích gì, cậu có thể làm cho trời mát mẻ ư?"

Đông Phương Uyển trả lời theo phong cách của nàng, một lát sau chiếc xe cũng khởi động, Gia Minh hỏi:

"Nghị Đình đâu? Cô ấy chẳng phải vẫn thường đi với cậu sao?"

"Đâu phải lúc nào cũng đi với nhau, cô ấy ở công ty."

Đông Phương Uyển cười.

"Tớ cúp việc tới đây."

"Ặc, vẫn giống như trước đây, một mình cô ấy vẫn phụ trách hết công việc."

"Tớ chẳng mệt chết à, bây giờ mới có thể thả lỏng một chút, sao nào? Hay là tới công ty của tớ ngồi một chút?"

"Không cần, bây giờ cậu muốn đi đâu?"

"Mua đồ chơi, một số đồ trang sức, nói chung là mua thứ con gái có thể chơi. Trước đây cậu thiết kế mấy thứ bán rất tốt, máy bay trực thăng như vậy mà không làm, đúng là bị cậu hại chết mà, cha tớ dẫn mấy tên nghiên cứu bên quân đội tới tìm tớ."

"Ặc."

"Cậu không áy náy chút nào ư?"

Đông Phương Uyển quay đầu nhìn hắn.

"Vì sao phải áy náy."

Đông Phương Uyển nhìn về phía trước, lắc lắc đầu:

"Nếu như cậu áy náy, tớ có thể mượn cớ chuộc tội bắt cậu tới làm công cho tớ."

Hai người đều nở nụ cười, sau một lát Đông Phương Uyển nói:

"Hỏi thật, bây giờ cậu có dự định cụ thể gì không? Hay là lại giống như trước, cậu thiết kế tớ sản xuất và tiêu thụ, sau đó chia hoa hồng cho cậu, nếu không thì cậu làm quản lý vi tính, trước đây cậu cũng rất lợi hại."

"Nói vậy thì quá chiếm tiện nghi của cậu."

Gia Minh cười:

"Lái xe tốt hơn trước đấy, đáng biểu dương."

Đông Phương Uyển hừ nhẹ một tiếng:

"Dối trá."

Muốn Gia Minh nhập bọn nhưng nếu hắn đã cự tuyệt thì Đông Phương Uyển cũng không cần phải nhiều lời nữa, địa điểm ước hẹn với người làm giả giấy tớ không xa, khoảng 20 phút là tới.

Đây chính là một quán cà phê nhỏ ở quảng trường Lâm Hải, hai người vào trong gọi nước uống. Không bao lâu sau có một tiểu tử tóc húi cua tới đây chào hỏi, sau đó nói điều kiện cho Gia Minh biết, giao tiền đặt cọc, trong quá trình thảo luận, tiểu tử kia không liếc trộm Đông Phương Uyển.

Đông Phương Uyển khôi phục thái độ lạnh lùng của mình, ngồi ở bên cạnh Gia Minh uống cà phê đá, nhìn người đi đường, không chút nào để ý tới tên kia.

Cho tới khi người kia rời đi, Đông Phương Uyển đột nhiên bật cười.

"Tiến sĩ khoa thương mại đại học Cambridge, cái này mà cậu cũng nghĩ ra được, loại bằng cấp này không mấy ai làm giả đâu, cậu có chú ý tới ánh mắt của người kia không, hắn coi cậu là kẻ ngốc đấy."

"Những năm này không có bằng cấp tiến sĩ thì sống thế nào được, cái ánh mắt của hắn nhìn cậu mới đặc sắc."

"Thôi."

Hai người uống nước xong rời khỏi quán cà phên đã là ba giờ chiều, thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, cũng do nơi đây gần bờ biển nên trên đường đi có gió.

Xung quanh toàn là những nơi du khách thường tới, ngoại trừ các cửa hàng vui chơi giải trí, thì các tiệm buôn bán đồ lặt vặt rất nhiều.

Hai người đi ra con đê chắn sóng ngoài bờ biển, đây là nơi mà Gia Minh thường tới, phong cách cũng rất tốt.

Tới năm giờ chiều người kia sẽ tới đây giao bằng, Đông Phương Uyển thì coi như không có chuyện gì, hai người đi dọc theo con đường tâm sự.

Gia Minh không muốn mua gì cả, nhưng hắn lại muốn mua mấy thứ mang về cho Sa Sa chơi . Đông Phương Uyển thích thì nhiều thứ quá, một lát sau Gia Minh đi tới một cửa hàng nhìn thấy đủ loại Tiểu Thạch Đầu (những thứ bằng đá), hắn nhớ là trước đây Sa Sa rất thích thứ này.

Lúc quay người lại thì thấy Đông Phương Uyển ở cách hắn một đoạn, đang cúi người nhặt hơn 10 thứ trên mặt đất, trong tay của nàng còn cầm một chuỗi tràng hạt, tay phải cầm một cái dùi gõ mõ.

Thấy Gia Minh nhìn sang, nàng híp mắt cười rực rỡ, Gia Minh cũng cười lắc đầu, đột nhiên Đông Phương Uyển kêu lên.

Hóa ra lúc này có một người đàn ông đang giật túi xách của Đông Phương Uyển, hiện đang liều mạng chạy đi, mà Đông Phương Uyển thì bị đẩy bật về phía sau mấy bước, ở phía dưới là bậc thang chắn sóng, may mắn là nàng tóm được vào lan can chứ nếu không cũng lăn xuống dưới.

Chớp mắt, người đàn ông kia đã tới chỗ Gia Minh, sau đó dùng tốc độ thật nhanh lao vút qua, Gia Minh bất đắc dĩ đưa chân ra ngáng một cái, người nọ loạng choạng, may là không ngã bổ nhào.

Nhưng mà bịch một tiếng, người kia lại đập mặt vào cây cột điện dọc đường, mặt đầy máu tươi ngã xuống, Gia Minh thở dài, khom lưng nhặt túi xách trên mặt đất, đi tới chỗ Đông Phương Uyển.

Gia Minh nhìn bậc thang của con đê, sau đó bật cười:

"Thiếu chút nữa thì cậu thành vô địch phong hỏa luân (bánh xe lửa vô địch)."

"Phong hỏa cái đầu của cậu, trông cậu có vẻ hả hê."

Đông Phương Uyển cau mày nhìn về phía dưới chân, cái guốc bên trái đã bị gẫy, nàng đi hai bước mà có chút khập khiễng, đau đớn trợn mắt nhìn Gia Minh:

"Cái chân, á, rất đau đấy."

Gia Minh nhìn một chút:

"Tớ đỡ cậu quay về xe nhé."

"Tên kia làm sao bây giờ?"

Hai người nìn sang chỗ tên cướp, chỉ thấy trên mặt hắn đầy máu tươi, cố đứng mãi mà không dậy được:

"Báo cảnh sát rất phiền phức, não hắn bị chấn động rồi, tốt nhất là tớ đưa cậu trở lại xe."

Hắn đỡ Đông Phương Uyển đang khập khiễng, sau đó hai người đi dọc theo đường chính trở về.

"Ai ở với cậu một chỗ mà chả nóng, trời lúc nãy vẫn còn rất nắng."

"Cậu nói vậy thì hóa ra trách tớ không có cách nào làm không khí lạnh đi, có phải là đang oán hận gì nhau không?"

"Tớ bây giờ đang bị thương."

Đọc truyện chữ Full