TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 660: Ba ba

Trong gió biển thổi tới, Gia Minh vỗ vỗ đầu Heidy sau đó buông tay xuống:

"Anh lúc nãy đã nhận ra em rồi đúng không" Heidy cắn môi, trong ánh mắt có một chút oán giận, lập tức chuyển thành ủy khuất.

"Mấy năm nay sống thế nào?"

Thiếu nữ trầm mặc một hồi, cúi đầu không nói lời nào.

"Mẹ đâu?"

Thấy đối phương hỏi câu này, Heidy ngẩng đầu lên nhìn Gia Minh muốn nói gì đó, nhưng rốt cục không thể nói ra lời.

Tới lúc này, cái thế cục trước kia đã lập lại, nơi yến hội này ai chẳng là người có thân phận địa vị, Heidy cũng mặc trang phục cao quý, chỉ có Gia Minh mặc quần áo bình thường lại còn thủng lỗ chỗ đứngnơi này, hắn lập tức trở thành mục tiêu chú ý, hơn nữa bây giờ lại còn có đại minh tinh Heidy đứng trước mặt hắn, nhìn bề ngoài thì giống như hai anh em.

Nữ nhân trung niên làm đại diện hỏi:

"Jeanette, vị tiên sinh này là..."

Nàng làm việc chung với Heidy mấy năm nhưng chưa từng gặp Gia Minh. Nguồn truyện:

Nhưng mà lúc này Heidy chỉ hơi xoay người đứng bên cạnh Gia Minh nhún vai, ý muốn bảo Gia Minh giúp mình.

Gia Minh buông tay cười, đánh giá cô gái xinh đẹp chua ngoa cạnh mình.

"Xem ra vị tiên sinh này có quan hệ với Jeanette..."

Cụ thể thế nào thì không ai biết, nhưng người nói chuyện lúc nãy với Heidy đã chạy tới nói một câu hơi có vẻ mất vui.

Người đại diện thấy vậy lập tức nói lớn:

"Jeanette."

Rõ ràng thấy Heidy có thái độ mập mờ với người bên cạnh, Tử tước Yalman đưa tay ra nói:

"Xin chào, tôi là Yalman, là bạn của Jeanette, Yalman. Westminster, không biết vị tiên sinh này là..."

Có thể tới yến hội này ai chẳng có chút bối cảnh.

Từ nhỏ Heidy đã có tính cách nhanh nhẹn, tuy rằng trước đây ở trước mặt Gia Minh thường giả bộ thục nữ nhưng tính tình vẫn là không sợ trời không sợ đất, trải qua mấy năm lăn lộn nàng đã thu liễm rất nhiều rồi.

Nhưng mà lúc này dùng thái độ mập mờ với Gia Minh chứng tỏ ủy khuất và oán khí của nàng trong mấy năm nay đã tích tụ rất nhiều, Gia Minh có chút bất đắc dĩ đang muốn vươn tay, thì Heidy rốt cục đã mở miệng.

"Ba ba."

Nói xong câu này, nàng đột nhiên mở rộng vòng tay từ bên cạnh ôm lấy Gia Minh, thân hình dán sát vào người hắn, nhìn người phía trước tươi cười:

"Hắn là ba ba của tôi!"

Tay của Gia Minh cứng lại, ba người trước mặt thì bị điều này dọa cho sợ hãi, trên thực tế Gia Minh năm nay cũng chỉ mới có hai mươi hai tuổi, Heidy cũng đã mười chín, Gia Minh lại không phải là người có thân hình cường tráng, hai người ôm nhau ai lớn ai nhỏ hơn còn khó mà phân biệt, tình lữ thì có người tin, còn cha con? Làm sao có thể. Thế nhưng với thân phận của đôi bên trong yến hội này, sao có thể mở miệng vui đùa được?

Sau một lát, Gia Minh có chút bất đắc dĩ phun ra một hơi thở, thuận tiện bắt tay Yalman nhìn mọi người cười cười:

"Người giám hộ, người giám hộ..."

Tay kia thì vỗ vào đầu của Heidy.

Heidy dường như có chút sợ sệt rụt cái cổ, nở nụ cười.

Bầu không khí nói chuyện đã bị một cỗ khí tức mất tự nhiên bao phủ, Heidy tự đắc vui vẻ, Gia Minh thì không nói gì, ba người còn lại kinh nghi hoặc suy đoán.

Tuy rằng họ cảm thấy mình đang bị lừa, thế nhưng trước khi làm rõ thân phận của Gia Minh, không ai biểu đạt thẳng thắn tâm tình của mình ra cả. Chỉ có nữ tử bưng ly rượu kia có biểu tình chán ghét, nhưng mà loại tâm tình này không duy trì được lâu, bởi vì ở bên cạnh hoa viên ... Natalie mặc lễ phục màu trắng xuất hiện.

Cho dù từ khí chất, dung mạo, địa vị thì Natalie luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, bóng người màu trắng vừa xuất hiện, ánh mắt của ba người kia lập tức rời đi, đem cái tâm tình vừa rồi vứt ở sau đầu.

Trên thực tế từ trong cuộc giới thiệu vừa rồi, Gia Minh cũng biết ít nhiều, tử tước Yalman này nhất định có quan hệ với cô gái cầm ly rượu kia, cũng có khả năng chính là đường đệ của Natalie.

Lúc này thấy năm người đứng chung một chỗ. Natalie hơi há miệng sau đó đi sang bên này.

"Yalman. Sharon. Đã lâu không gặp..."

Đôi bên chào hỏi hàn huyên mấy câu, Natalie nói bản thân có việc nhìn sang Gia Minh gật đầu:

"Tôi đi trước, cậu tới sau nhé."

Đi được hai bước lại dừng bảo với hắn:

"Mang cả Heidy tới chơi."

Sau đó cáo biệt với những người khác.

Tuy rằng trước kia nàng đều chiếu cố những người bạn của Gia Minh, nhưng trước đây Sa Sa ở chỗ này hai người không gặp mặt riêng với nhau bao giờ.

Đối với Heidy đương nhiên lại càng không khó khả năng gặp mặt, lúc này Heidy cũng hiểu vị đường tỷ quyền lực mà tử tước Yalman nói tới là ai, người này vừa đối thoại một hai câu với Gia Minh, nhưng mà giọng nói giống như nói chuyện với bạn bè ngang hàng.

Gia Minh vốn đã không có hứng thú với loại yến hội này, sau một lát đợi Heidy thay quần áo, hai người cùng nhau rời đi.

Mặt trời chiều đã hoàn toàn buông xuống, Venice vào đêm như minh châu tô điểm cho cả thành phố, mặc nước phản chiếu ánh sáng, cá bơi di động,

Heidy mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài đội một chiếc mũ thể thao, trên tay cầm một cái túi lớn, không biết có phải là đựng trang phục dạ hội hay không.

Lúc ra khỏi biệt thự, thiếu nữ đi chậm, kéo áo Gia Minh, nhẹ mân đôi môi, cúi đầu đi theo sau hắn, bộ dáng như vậy đúng là rất thương cảm.

Gia Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, sau đó gõ một cái vào trán nàng, Heidy nhăn mặt tỏ vẻ đau nhưng tay không chịu buông.

"Em và mẹ hiện giờ đang ở đâu?"

"Mẹ cũng ở nơi này, không xa lắm, từ nơi này đi thẳng về phía trước, qua cái cầu... Bên kia có một giáo đường rất đẹp, chúng ta đi vòng qua đó đi, cảnh đêm rất đẹp... Sau đó thẳng đi... Quẹo phải... ở bên cạnh khu Castro..."

Rõ ràng nơi đó không xa lắm nhưng lại bị nàng nói là rất xa...

Sau khi nàng đặc biệt nhấn mạnh từ "thật không xa" lúc, Gia Minh đã có cảm giác không nên quá tin cậy vào trí nhớ của mình, vì chuyện của Natalie, hắn đã từng ở thành phố này hơn 1 năm, thành Venice cũng không tính là lớn, với một ý nghĩa nào đó chỉ nằm trong lòng bàn tay của hắn.

"Nói thẳng địa chỉ không được sao..."

"Không biết anh có tới hay không..."

Heidy trả lời một câu, đây là một nơi tương đối yên tĩnh ở Viên, người đi trên đường không nhiều lắm, nhưng cũng có thể nhìn qua kênh đào thấy cảnh phồn hoa của thành phố, Heidy giống như một đứa bé nắm lấy góc áo của hắn, qua một lúc lâu mới nói:

"Em, em mấy năm nay đều ở bên ngoài, thời gian về nhà không nhiều..."

Gia Minh quay đầu lại, ánh mắt hơi thay đổi:

"Tại sao? Không dám trở lại gặp mẹ à?"

Heidy chép miệng, không nói lời nào.

"Mấy năm nay... hát rất tốt phải không?"

"Đúng vậy..."

"Thành tích học tập thế nào?"

"Vẫn luôn đọc sách..."

"A, còn muốn làm giáo mẫu Mafia nữa không?"

Heidy nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thuốc lắc, thuốc phiện, súng ống đạn được…?"

Lại lắc đầu.

Hai người đi qua một cái cầu đá, Gia Minh dừng một chút, sau đó quay đầu lại, nói nhỏ:

"Chuyện năm năm trước... có lỗi với mẹ nên không dám về nhà ư?"

Heidy khẽ cắn môi, trong mắt đã có lệ, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Kỳ thực... Là anh không nên làm như vậy?"

Trầm mặc.

"Anh khi đó chỉ là một đứa trẻ, khi đó anh lại bị một chuyện cuốn lấy, rất phiền phức, mấy năm này... chắc là em trách anh..."

"Tại sao phải gọi anh là ba ba của em?"

Heidy hít mũi một cái, có chút nghẹn ngào, ánh mắt long lanh nhìn xuống đất.

"Anh biết em đem những chuyện có liên quan tới mình đổ tội cho bản thân, nhưng em với mẹ..."

"Heidy, em..."

"Em trách anh đấy, vậy thì thế nào!"

Ánh đèn mê ly, một chiếc thuyền Gondola giống như tinh linh lướt qua trên mặt nước, du khách đi qua, đột nhiên thấy thiếu nữ trên cầu khóc lớn, hai tay Heidy nắm chặt góc áo của Gia Minh, bốn mắt nhìn nhau, nước mắt như ngọc châu rơi xuống, trong ánh mắt mang theo sự bướng bỉnh và ủy khuất, không kiềm chế được nữa bật khóc ô ô.

"Trách anh, đúng là trách anh, ô... em muốn rời đi không phải là vì thích anh ư, anh không thích em làm như vậy thì cũng nên nói với em một tiếng chứ! Em biết giả vờ... khi đó mới mười bốn tuổi, vẫn là trẻ con không hiểu chuyện, anh không muốn nói với em, ô... Em không tranh với mẹ, cũng không động tới những thứ anh không thích, em đi hát, đối với anh em chỉ là cô bé,... Anh không nói gì với em và mẹ rời khỏi châu Âu, cũng không tới thăm chúng ta, mẹ rất đau lòng đấy, em cũng rất đau lòng, ô... Ô, mẹ rất đau lòng..."

Nàng giống như đứa trẻ lúc tước, không hề chú ý tới hình tượng mà khóc khàn cả giọng, hai chân mềm nhũn giống như muốn ngồi xổm luôn xuống đất, nhưng hai tay vẫn tóm chặt lấy góc áo của Gia Minh, một bên lớn tiếng khóc, một bên duy trì tư thế khom người.

"Em nói với mẹ là lỗi của em,... là lỗi của em, mỗi khi em nhìn thấy mẹ lại cảm thấy áy náy, em trách anh, em không muốn anh trưởng thành... Anh đi thì cũng phải thỉnh thoảng tới thăm mẹ và Heidy chứ... Anh không được đi nữa..."

Trong đêm, tiếng khóc truyền ra, những người ở xa xa gần gần đầu kinh ngạc nhìn sang, Gia Minh nhẹ nhàng ôm láy nàng, để cho nàng khóc lấy mấy năm ủy khuất.

Thiếu nữ dùng một tay đánh hắn, đá hắn, há miệng cắn lên vai và cánh tay của hắn, còn tay kia vẫn tóm chặt lấy quần áo của hắn, cho dù như thế nào cũng không chịu buông ra.

Tiếng khóc vang lên rất lâu...

"Đây mới là Heidy anh thích..."

Đọc truyện chữ Full