TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 191: Thám Hiểm Lâu Đài Cổ (2).

Tằng Viên kể cho Tô Xán nghe chuyện ở trường học, cũng là để thăm dò chuyện của Tô Xán, dù leo dốc tới mồ hôi mồ kê nhễ nhại cũng chẳng thấy mệt:

- Anh, thành tích của anh tốt, dáng người khá, khuôn mặt cũng ổn, ở trường chắc được hoan nghênh lắm phải không?

Tô Xán hơi nở mũi một chút:

- Ờ thì tàm tạm.

- Anh nói xem, muốn giữ được một cô gái, ngoại trừ thành tích ưu tú một chút, vẻ ngoài tốt một chút, còn cách nào nữa?

- Hai thứ đó còn chưa đủ à, không phải em thích hai cô bé một lúc chứ?

- Sao, sao anh biết!?

Tằng Viên hoảng hốt, nó đang chuẩn bị kể khổ, có hai nữ sinh quấn lấy hắn, mà hắn không muốn bỏ ai cả, quan hệ với cả hai đều đạt tới một mức độ nhất định rồi.

- Đoán thôi, cái tính của em, anh lạ gì, trước kia học ở vùng ngoài đã thế, giờ quay về e thói xấu khó sửa.

Thằng em này của mình là cái giống đa tình, mặc dù nó hơi béo, nhưng mặt mũi cực hấp dẫn, rất được con gái yêu thích, từ nhỏ Tằng Na nâng niu nó trong lòng bàn tay như báu vật, tới ngủ cũng ôm nó ngủ. Từ bé lớn lên trong ổ ôn nhu như vậy, nên sớm chú ý con gái. Đương nhiên chuyện tương lai nó ra sao, Tô Xán càng rõ như lòng bàn tay.

Tăng Viên quẫn bách lắm, cười ngượng:

- Em chỉ tò mò thôi, như chị Vương Thanh nhiều hơn anh bốn tuổi, bây giờ là bà chủ cửa hiệu, lại xinh đẹp, vóc dáng thành thục hơn chị cả, hiểu biết rất nhiều, nhưng em nói chuyện với chị ấy, phát hiện chị ấy rất sùng bái anh, chẳng lẽ vì thành tích anh tốt?

- Đại khái là như thế.

Tằng Viên tỏ vẻ hoài nghi, có điều khẽ thở dài:

- Chị Na Na năm nay cao khảo, thi xong sẽ đi, hai năm nữa anh cũng cao khảo, với thành tích của anh chắc chắn sẽ vào trường đại học tốt. Cha em nói, em không chịu học hành sau này theo cha em, em không muốn! Anh phấn đấu lên, sau này em dựa cả vào anh và chị đấy, nghe nói chị Na Na sẽ thi đại học ở Dung thành, anh chị tới đó lập cơ sở trước, sau này em tới nương tựa, không cần học cũng được.

Tô Xán biết em mình không thích học, nhưng không học thì không được, nghĩ chút rồi nói:

- Giống như game RPG, tích lũy kinh nghiệm sau đó lên từng cấp một, con người cũng thế thôi, có điều trong game có mục tiêu rõ ràng và khoái cảm. Học thì trừu tượng hơn, không có phần thưởng rõ ràng khi lên cấp, huống hồ có nhiều thứ không phải là chúng ta muốn, mù quáng vô mục đích, nên chán nản là bình thường.

- Anh, em thích anh nhất ở chỗ này không lấy mấy cái đạo lý to lớn như cha em ra rao giảng, anh nói rất thực tế. Có lẽ tới một ngày em tìm được thứ mình muốn làm, còn nếu không tốt nghiệp đại học, không tìm được công việc tới chỗ anh, lúc đó thế nào anh cũng phải cho em một vị trí nhẹ nhàng nhé.

Tô Xán trêu:

- Hôm ở bể bơi nói không thèm làm công cho nhà anh mà.

- Xì, đó chỉ là nóng đầu thôi, em đâu ngốc mà không biết nó không hiện thực, nếu em là con nhà giàu, hoặc em trúng sổ xố trăm triệu, em chẳng lo vấn đề thành tích, ném đống tiền ra làm quỹ khuyến học, xem trường nào từ chối nhận em. Rồi đưa tiền cho anh và chị Vương Thanh kinh doanh kiếm tiền cho em, chẳng sướng à? Vấn đề là em không phải con nhà giàu, chúng ta đều rất bình thường, nên tốt nhất chỉ tính tới vấn đề thiết thực.

Tô Xán hơi ngạc nhiên:

- Em hiểu những điều đó là lớn lên không ít rồi, nhận thức được bản thân, nếu không cam tâm thì đi thay đổi nó.

Vừa đi vừa chuyện trò, đã thấy được biển gỗ công viên rừng đằng xa, Tô Xán quan sát địa hình, rời đường, đi vào rừng cây rậm rạp bên cạnh, Tằng Viên bước thấp bước cao dẫm trên lá khô cành gãy bám theo:

- Anh, chúng ta đi tìm lâu đài cổ thật đấy à?

- Gần giống thế.

Tô Xán tiếp tục xuyên qua rừng cây.

Phía trước có một bãi cỏ rộng lớn, Tằng Viên chạy vượt lên, nhìn thấy biệt thự tường trắng ngói đỏ kiểu Châu Âu, khoảng cách giữa các biệt thự rất lớn, có hàng rào phân cách, phân bố cao thấp theo triền núi, trồng đủ các loại cây cỏ, như thế ngoại đào viên.

- Anh, đây là nơi nào?

Tằng Viên tròn mắt nhìn quanh:

- Chẳng lẽ anh có bạn học ở đây?

- Đi theo anh.

Tô Xán đi tới một biệt thự xa xỉ ở vị trí tách biệt hơn những biệt thự khác, ngó hành lang, nhảy qua, vừa vặn rơi xuống bồn hoa úc kim hương, màu tím màu vàng đan xen, rất đẹp.

Trèo tường đột nhập? Toàn thân Tằng Viên run lên phấn khích, học theo Tô Xán, còn dặn y đừng làm hỏng hoa.

Có thể nhìn ra chủ nhân nơi này lâu không tới, cỏ mọc lan lung tung, cây cảnh không được cắt tỉa, nhiều chỗ phủ bụi, đi tới một ao nước, chỗ này địa thế thấp, ngẩng đầu nhìn lên có bậc thang đá tới chủ thể biệt thự, có con đường xi măng từ cổng chính biệt thự thông ra ngoài.

Cửa kính đóng kín, từ ngoài nhìn thấy phòng khách, phòng ăn, bếp, đồ gia dụng. Tầng hai, tầng ba tất nhiên không thấy được rồi, nhưng ban công, cồn cảnh đều cực kỳ trang nhã, cho thấy chủ nhân không phải người chỉ biết xa xỉ.

Tô Xán đi tới bên ao nước, nhàn nhã nằm xuống, nháy mắt với Tằng Viên:

- Tắm một cái đi.

"Ùm!" Tằng Viên ném ba lô, thoáng cái cởi quần áo ngoài nhảy xuống nước, làm vài vòng:

- Chủ nhà về thì sao?

Giờ nó vẫn không dám tin, anh mình đưa mình tới biệt thự người khác bơi? Có điều có người nói, đời người thế nào cũng làm vài chuyện hoang đường, coi như đây là chuyện hoang đường của anh em họ vậy.

- Anh, anh không xuống bơi à?

Tằng Viên khoan khoái bơi trong hồ như một cá nhỏ, gọi Tô Xán.

Tô Xán ngồi bên bậc thềm xua tay, nhìn quanh, anh em họ gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không thấy xung quanh có bất kỳ ai xuất hiện, xem ra thực sự không có người ở đây rồi, cũng không thấy có camera hay thiết bị chống trộm.

- Em kiến nghị với anh, nếu là đi bơi lần sau chúng ta chọn chỗ khác đi, chỗ này xa hoa thì xa hoa thật đấy, nhưng im phăng phắc, làm người ta rợn người, đi nửa ngày trời lên tới đây bơi, hay là anh quen con gái của chủ nhà?

Thằng nhãi này, trong mắt nó, mình biến thàn loại bất lương dụ dỗ nữ sinh nhà lảnh rồi à?

Biệt thự này ở vị trí rất tốt, tầm nhìn ba mặt thoáng, tiện bề quan sát xung quanh, ở đây mùa đông có thể ngắm tuyết rơi, có bãi cỏ sát bìa rừng để tổ chức picnic, làm y có vài phần hoảng hốt không chân thực, giống như một giấc mơ.

Nhưng y tới đây là để vén màn mỹ hảo của giấc mơ này.

Đợi thêm một lúc nữa thực sự khẳng định không ai chú ý tới anh em mình, Tô Xán uống hết chai coca, đứng dậy hỏi Tằng Viên:

- Em có dẫm tới đáy không?

Tằng Viên dò thử:

- Tới, cũng không quá sâu, tới ngực em thôi, dưới là bùn cát, rất dày, dẫm lên êm êm, mà hình như còn có thứ gì đó như gạch ấy.

Tô Xán hít thở thật sâu, bình phục tâm tình:

- Có gạch à, lấy một cục cho anh em.

- Xong ngay.

Tằng Viên lộn mình lặn xuống, mặc dù nó hơi béo, nhưng bơi lặn cực giỏi, khả năng chống lạnh chịu nóng đều hơn Tô Xán, dưới nước linh hoạt như rái cá.

Lúc sau Tằng Viên thò đầu lên khỏi mặt nước:

- Viên gạch này bị lún vào bùn rồi, khó lấy lắm, cả khu rất nhiều gạch! Cái biệt thự này xây xong thừa gạch ném hết xuống đây à? Bọn công nhân xây dựng quá thất đức.

Tim Tô Xán đập thình thịch, cởi quần áo, thay đồ bơi, đeo cả kính bơi xuống nước, Tằng Viên mò lên bờ lục ba lô Tô Xán lấy ra cái kính nữa, đeo vào:

- Có cái này mà không nói sớm, vừa rồi lặn xuống em muốn mở mắt ra, chỉ sợ bùn vào mắt, có thứ này tha hồ lặn rồi.

Tô Xán bơi vài vòng quen nước, sau đó hít sau một hơi lặn xuống, cảm giác mát lạnh bao phủ khắp toàn thân, thoải mái vô cùng.

Bơi tới chỗ Tằng Viên chỉ, Tô Xán nhìn qua kính lặn, tầm nhìn không tốt, song tới gần vẫn thấy "cục gạch" mà Tằng Viên nói, to hơn cục gạch bình thường 4,5 lần, lúc sâu vào trong bùn, Tô Xán dùng sức nắm một viên gạch xách lên, những viên gạch này buộc dây.

Đọc truyện chữ Full