TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 237: Tưởng Mình Là Châu Tinh Trì Chắc.

Áp chế kích động muốn chạy đi gặp Đường Vũ, Tô Xán ngồi xuống nhặt một cục đá bên đường, lia xuống mặt ao, cục đá nảy ba cái rồi chìm nghỉm, đàn cá giật mình chỉ tản ra chốc lát, rồi nhanh chóng tụ lại, không sợ con người, đại khái là vì được nuôi lâu rồi.

Lúc này ở đầu khác có một nhóm học sinh vác camera rẽ qua góc, vừa vặn quay cảnh Tô Xán xem đá nảy "tõm tõm" xuống hồ.

- Này bạn, sao bạn lại tùy tiện ném đá xuống ao nước như thế, cho dù không ném trúng cá thì cũng không phải là hành vi văn minh đâu.

Lên tiếng là một cô gái toàn thân đồ trắng, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, mái tóc đen vắt qua một bên vai, đôi mắt nghiêm nghị, phối hợp với cách thuyết giáo kiểu Đường Tăng, đảm bảo vô khối nam sinh tự ti cúi đầu.

Bên cạnh cô gái là nam sinh đeo kính, nhíu mày tỏ ra không hài lòng, chỉ nam sinh vác máy camera nói:

- Hiện giờ cả trường đang dựng văn minh trường học, cậu có muốn làm điển hình xấu không?

Là hội trưởng hội học sinh trong trường, Cao Chiêm Tùng là danh nhân, được nhận đủ các loại phần thưởng. Các loại danh nhân từ Nhị Thập Thất Trung mà ra như tỉnh trưởng, viện trưởng, nhà kinh tế học, nhà giáo dục học đều từng là cán bộ hội học sinh, hội trưởng hội học sinh là một loại khẳng định và quyền uy. Nhị Thập Nhất Trung không kém gì một trường đại học cỡ nhỏ, có đầy đủ các loại câu lạc bộ, Cao Chiêm Tùng quản lý mấy nhóm, CLB và các công tác tương ứng, tất nhiên rất có uy tín.

Chuyện học sinh ném đá xuống ao như Tô Xán không phải là chưa có ai làm, nhưng chỉ cần không phải là ném rác xuống ao, hoặc là cố tình quấy nhiễu đàn cá thì không thành vấn đề. Chỉ không may Tô Xán gặp phải những người không nên gặp mà thôi.

Cô gái phóng viên nhìn thấy Tiêu Vân Vân bên cạnh Tô Xán liền gật đầu. Tiêu Vân Vân vội đi tới nói:

- Tôn Mạn, hôm nay tới phiên các bạn trực nhật à? Cậu ấy chỉ lỡ tay thôi, đừng để ý.

Gần đây toàn trường đang triển khai nếp sinh hoạt văn minh trong trường, ĐTH trường thường xuất hiện các nơi, đưa ra ánh sáng các hành vi thiếu văn minh như ném rác bừa bãi, phá hoại cây cối v..v..v..

Tôn Mạn "ừ" một tiếng, vẫn mang vẻ mặt trách móc Tô Xán, cô là phóng viên của ĐTH trường, dung mạo thanh thoát đẹp đẽ, còn là người dẫn chương trình, xuất hiện nhiều, tiếp xúc nhiều với học sinh nên biết Tiêu Vân Vân, song không thân thiết, ở trong trường Tôn Mạn cực kỳ có tiếng tăm, thậm chí còn được lên trang bìa tạp chí học sinh.

Tiêu Vân Vân ra mặt nói đỡ cho Tô Xán, xem ra quan hệ hai người khá ám muội, Tôn Mạn không làm quá, lườm Tô Xán một cái, định tiếp tục đi kiểm tra thì thấy Tô Xán vươn tay tới cành ngân hạnh thấp, bẻ rắc một cái.

Mọi người mắt tròn mắt dẹt, Cao Chiêm Tùng nghiêm giọng quát:

- Này bạn kia, làm cái gì thế, vừa mới bảo bạn đừng ném đá, bạn lại đi bẻ cành, có biết đây là hành vi phá hoại môi trường chung không?

Tô Xán ngắt cái lá ném xuống nước:

- À, ngại quá.

Lại tiếp tục ngắt lá ném.

Cao Chiêm Tùng trố mắt ra luôn, chỉ nam sinh cầm camera:

- Mau, quay lại đi, loại thái độ tồi tệ này, nhất định phải quay lại làm điển hình, phê bình khắp toàn trường.

Tiêu Vân Vân cuống lên, không hiểu sao Tô Xán lại cố ý gây chuyện, vừa giữ y lại vừa nói:

- Tuyệt đối không có lần sau, bạn ấy là học sinh vừa chuyển trường, không biết cây cối trong trường không được bẻ bừa, Tô Xán, đừng phá nữa.

Tô Mạn hơi khó xử, Tiêu Vân Vân đã khẩn cầu như thế, cô không tiện nghiêm mặt lại, sau này rất có thể sẽ cùng làm ở CLB truyền hình.

- Học sinh chuyển trường thì sao?

Cao Chiêm Tùng không bỏ qua, đó là chức trách của hội học sinh:

- Bạn và Đường Vũ cũng là học sinh chuyển trường, song có ai quá đáng như cậu ta không, quan trọng là thái độ của cậu ta không có vẻ gì là muốn sửa sai cả.

Tô Xán thấy trêu chọc đám học sinh CLB truyền hình này thế là đủ, ngồi xuống, thò tay vào ao nước lạnh.

Lần này không ai nhịn được nữa, Tôn Mạn chỉ vào tấm biển cắm bên ao:

- Tiêu Vân Vân, cậu bạn này xem ra cố tình khiêu khích chế độ toàn trường. Cậu không nhìn thấy à " cấm chỉ ném rác, thức ăn xuống ao. Cấm chỉ giặt, rửa dưới mọi hình thức", rửa tay cũng thế! Này, hành vi của cậu nhất định phải cho đăng lên toàn trường.

Tiêu Vân Vân chỉ biết dậm chân, Tô Xán bị làm sao, thế này không giống tính cậu ấy.

Nhưng còn chưa hết, Tô Xán không rửa tay mà là vươn hai tay ra bắt lấy một con cá, vì cá trong ao không sợ người, cho nên y thuận lợi bắt được một con cá, con cá quẫy mình, nước bắn lên khuôn mặt tái đi của Tôn Mạn và Cao Chiêm Tùng.

Mất một giây mới kịp phản ứng, Tôn Mạn mặt đanh lại, cầm micro nói vào ống kính camera:

- Thưa các bạn, mọi người đã nhìn thấy rồi, trường học tốn lượng lớn tiền của tạo ra hoàn cảnh mỹ hảo cho chúng ta, thường ngày chúng ta chung sức bảo vệ đàn cá này, song bị bạn học này bắt lên chơi đùa, đây là hành vi ác liệt nhất trong tuần qua, càng khó chấp nhận hơn cả chuyện ăn uống xong vứt vỏ thức ăn bừa bãi. Chúng tôi sẽ phỏng vấn xem rốt cuộc cậu ta nghĩ gì mà có hành vi này.

Tiếp đó ống kính zoom gần Tô Xán.

Tô Xán quơ quơ con cá trong tay, chẳng trốn camera mà còn tự nhiên nói:

- Con cá chép này béo tròn béo trục, bị nuôi tới mức không còn chút nhanh nhẹn nào nữa, loại cá này chỉ biết dùng vẻ bề ngoài đẹp đẽ lấy lòng người khác, để được chăm sóc cho ăn, không có cả năng lực tự kiếm lấy thức ăn, hay né tránh nguy hiểm, một khi rời khỏi môi trường an nhàn này, dễ dàng chết trong sóng gió! Phải chăng mô hình giáo dục trong nước cũng giống như con cá chép hoa này, chỉ chú trọng giáo dục ứng thí bề ngoài, lấy điểm thi đẹp đẽ đại biểu tất cả, chứ không chú trọng phát triển nhân tài, phát huy đặc điểm mỗi học sinh.

Chuyển biến quá mức bất ngờ, học sinh cá biệt bị bắt làm điển hình hành vi xấu lại lên tiếng chỉ trích lại, làm cả đám chỉ biết đưa mặt nhìn nhau.

Tô Xán ném con cá "bõm" xuống nước, vẩy tay nói:

- Trường chúng ta bỏ rất nhiều tiền của ra kiến thiết hoàn cảnh trường học, chuyện này tốt thôi, có điều tôi hi vọng giáo viên trừ suy nghĩ tới nhân tố hoàn cảnh, cũng nên nghĩ nhiều hơn tới văn hóa hàm súc của trường học, kiến thiết văn hóa trường học theo hướng xâu xa, tương lai thành điển hình giáo dục trong ngoài nước, không nên lãng phí tài nguyên vào những thứ đẹp đẽ mà không có ích lợi gì này.

- Cậu!

Tôn Mạn vốn cho rằng cái tên nhìn có vẻ lười nhác này đối diện với ống kính sẽ tịt ngòi luôn, giống như rất nhiều lần cô đi phỏng vấn, cô thích chĩa ống kính làm đám nam sinh cao lớn phải đỏ mặt lúng túng, ai ngờ hôm nay gặp cái tên càng nói càng hăng, khiến mình không nói được gì:

- Cậu, cậu tưởng mình là Châu Tinh Trì chắc!

Cao Chiêm Tùng thấy Tôn Mạn bị Tô Xán làm trở tay không kịp thành ra thất thố thì ra hiệu ngừng quay, hết sức vui mừng đưa tay ra:

- Xin chào, tôi là Cao Chiêm Tùng, hội trưởng hội học sinh.

Hắn thường xuyên tổ chức các hoạt động, đối diện với vô số chuyện bất ngờ, kể cả lời chất vấn chỉ trích, không như người khác, hắn bình tĩnh nghe hết những lời diễn giảng của Tô Xán, biết luận điệu này gây nên làn sóng lớn.

Tin tức chú trọng độ tập trung dư luận, có thể tạo ra làn sóng dư luận là tin tức đó thành công, mỗi ngày hắn đi bắt điển hình vi phạm đã ngán tận cổ rồi, đột nhiên xuất hiện một học sinh thẳng thắn chỉ trích đàn cá chép hoa mà trường học hao phí mấy chục vạn mua về, chuyện này gián tiếp thể hiện không khí cởi mở của trường học, cho thấy học sinh Nhị Thập Thất Trung khác với những nơi khác.

Nhị Thập Thất Trung không thiếu đám quái đản, ví như bôi vẽ lên tường trường, trước khi thi vẫn chơi Final Fantasy kết quả điểm cao ngất, lập ban nhạc rock ăn mặc không khác gì người điên, hay viết bài văn tuyệt đối bị liệt vào phản nghịch.

Giống thế hiện có học sinh tư tưởng sắc bén, dám công kích chính sách của trường, loại nhân tài này chỉ Nhị Thập Thất Trung mới có, chỉ Nhị Thập Thất Trung mới tiếp nhận.

Đọc truyện chữ Full